Chương 7: Đánh vào mặt cặn bã (4)

Chẳng lẽ cho tới bây giờ, cô đều đang giấu sự vụng về của mình sao?

Diệp Du Nhiên là người thứ hai trong lớp nộp bài, lúc nộp bài cô ta rất tự tin.

“Thưa thầy, thầy có thể giúp em trước, điểm tiếng Anh của em là bao nhiêu điểm không?”

Diệp Du Nhiên luôn dịu dàng, là học sinh ba tốt của tất cả các giáo viên.

Tất nhiên yêu cầu của cô ta, giáo viên tiếng Anh sẽ không từ chối.

“Được rồi, Diệp Du Nhiên, em cũng ở bên ngoài hành lang chờ một lát.”

Diệp Du Nhiên ngọt ngào cảm ơn thầy giáo rồi đi tới trước mặt Diệp Điềm Tâm.

Cô ta dựa vào lan can sắt ở hành lang, từ trên cao nhìn xuống Diệp Điềm Tâm đang xây dựng kế hoạch học tập.

“Diệp Điềm Tâm, lúc nãy tôi vừa trả lời câu hỏi vừa suy nghĩ, nếu cô thua thì nên chọn hình phạt nào?”

Diệp Điềm Tâm khép lại quyển sổ ghi chép lại, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên, cô ta đứng ngược sáng, khuôn mặt trẻ trung được giấu trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng trong bóng tối phát ra ánh sáng ác độc.

“Diệp Du Nhiên, cô không nên quá tự mãn, cẩn thận miệng lưỡi!”

Diệp Điềm Tâm nhắm chừng thời gian đã sắp hết, bèn thụ dọn cặp sách của mình.

Diệp Du Nhiên còn tưởng rằng Diệp Điềm Tâm cảm thấy mình thua, muốn lén lút chuồn đi.

Cô ta vươn tay đoạt lấy cặp sách hai vai của Diệp Điềm Tâm lại.

“Diệp Điềm Tâm, cô sợ thua nên muốn trốn đi sao?”

Ánh mắt Diệp Điềm Tâm nhìn Diệp Du Nhiên, giống như nhìn một tên ngốc vậy, cô chạy trốn sao?

Cô nộp bài thi sớm hơn Diệp Du Nhiên nhiều như vậy, nếu muốn chạy sớm thì còn phải đợi đến bây giờ sao?

“Diệp Du Nhiên, không phải tất cả mọi người đều có thể thua cô! Một ván cược nhỏ mà thôi, tôi có cần phải chạy trốn không?”

Đáp lại Diệp Điềm Tâm chính là tiếng chuông tan học, các bạn học lần lượt nộp bài.

Sau khi giáo viên tiếng Anh nhận bài kiểm tra, Diệp Du Nhiên vội vàng chạy tới trước mặt giáo viên tiếng Anh.

“Thưa thầy, thầy có thể nói cho em biết, bài thi tiếng Anh của em được bao nhiêu điểm không?”

Giáo viên tiếng Anh không hiểu vì sao lần này Diệp Du Nhiên lại vội vàng muốn biết thành tích kiểm tra tiếng Anh như vậy.

“95 điểm.”

Sau khi giáo viên tiếng Anh nói xong, các bạn cùng lớp đều choáng váng.

95 điểm, đây có thể là điểm tiếng Anh cao nhất của Diệp Du Nhiên và cả lớp cho đến bây giờ.

Diệp Du Nhiên dương dương đắc ý, dáng vẻ kiêu ngạo giống như khổng tước.

Thấy vậy Diệp Điềm Tâm nhịn không được vuốt trán, thật sự là... Quá kiêu ngạo!

Cô phải làm gì đây?

Nghĩ đến thành tích của mình một lát nữa sẽ đánh vào mặt cô ta, Diệp Điềm Tâm nhịn không được hưng phấn đến cả người đều run lên.

Diệp Du Nhiên đi tới trước người Diệp Điềm Tâm, xách cặp sách của Diệp Điềm Tâm đưa tới trước mặt Diệp Điềm Tâm.

“Thành tích đã có rồi, nguyện ý đánh cuộc thì phải chịu thua, còn tôi thì tôi cũng không có yêu cầu gì cao, chỉ cần từ giờ cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, khi nào đến phiên học sinh lớp chúng tôi trực nhật thì cô vẫn quét dọn nhà vệ sinh nữ sinh là được rồi…”

Đề nghị này của Diệp Du Nhiên nhanh chóng đón nhận đồng ý của các nữ sinh khác trong lớp.

Dọn sạch nhà vệ sinh nữ, đó là một đề nghị vô cùng tốt.

Diệp Điềm Tâm ra vẻ khoa trương vỗ ngực, dáng vẻ vô cùng may mắn: “Tôi còn tưởng rằng, cô muốn tôi xuất hiện trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường!”

“Nói như vậy là cô đồng ý?” Diệp Du Nhiên không hề phát hiện sự việc quá mức thuận lợi: “Như vậy, lát nữa lớp chúng ta sẽ ra ngoài ăn nhé.”

Diệp Điềm Tâm từng bước từng bước đi tới trước mặt Diệp Du Nhiên, cô vươn ngón tay mềm mại như hành trắng ra, hơi nâng cằm Diệp Du Nhiên lên, nghiêm túc thưởng thức khuôn mặt tràn đầy mỉa mai, kiêu ngạo và tự hào của Diệp Du Nhiên.