Chương 15: Di chúc của Mộ Dương

Năm mới đến nhưng ở Mộ gia không có chút không khí vui vẻ nào, cả nhà đều trong trạng thái cảm xúc bi thương. Lễ tang của Mộ Dương tổ chức rất đơn giản, chỉ mời một vài bạn bè thân thích tới tham dự, hoàn toàn phong bế với bên ngoài. Buổi sáng đầu tiên của tuần sau đó, luật sư của Mộ gia đến, nói rằng một tháng trước khi qua đời, Mộ Dương đã lập lại di chúc một lần nữa.

Ba người ngồi trên sô pha không có biểu cảm gì, hiển nhiên vẫn còn chưa nguôi ngoai cảm giác đau đớn. Luật sư ngồi xuống trước mặt họ, lấy trong cặp tài liệu ra một túi văn kiện màu vàng, bên trong là quyết định cuối cùng của Mộ Dương.

Luật sư mở miệng, trịnh trọng nghiêm túc nói, "Mộ lão tiên sinh khi còn sống đã lấy danh nghĩa của mình an bài mọi chuyện, ngôi biệt thự này cùng toàn bộ tiền mặt sở hữu dưới tên ông được để lại cho vợ là bà Vu Phân Phương. Phần tài sản còn lại, bất động sản, chứng khoán có giá trị và hai mươi phần trăm cổ phần công ty Kiến trúc Mộ Dương để lại cho con trai độc nhất là Mộ Tu Kiệt tiên sinh kế thừa”.

“Vậy số cổ phần còn lại của Mộ Dương đâu?”. Vu Phân Phương nghe có chút không hợp lí, vội vàng hỏi ra tiếng. Mộ Dương có sáu mươi tám phần trăm cổ phần trong Kiến trúc Mộ Dương mới đúng, sao chỉ để lại cho Mộ Tu Kiệt hai mươi phần trăm, vậy bốn mươi tám phần trăm còn lại đâu?

Mộ Tu Kiệt vẫn ngồi đó, mặt không biểu cảm, không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào luật sư.

Luật sư hắng giọng nói tiếp, “Về phần bốn mươi tám phần trăm cổ phần công ty, Mộ lão tiên sinh để lại toàn bộ cho con dâu mình – Dịch Hiểu Đồng tiểu thư, về phần vị trí chủ tịch của Kiến trúc Mộ Dương để lại cho con trai độc nhất Mộ Tu Kiệt tiên sinh tiếp quản. Nếu về sau Dịch Hiểu Đồng và Mộ Tu Kiệt ly hôn, Dịch Hiểu Đồng có thể lấy thân phận là cổ đông lớn nhất của công ty để tiếp quản Kiến trúc Mộ Dương”.

Nội dung di chúc hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người, không thể ngờ rằng Mộ Dương lại đem tâm huyết cả đời mình để lại cho một người không có quan hệ huyết thống, không ai đoán được lúc lập bản di chúc cuối cùng này ông đã nghĩ gì. Kết quả thực tại làm cho người ta phải ồ lên, Vu Phân Phương kinh ngạc đến mức không nói nên lời, Dịch Hiểu Đồng cũng không dám tin, ngay cả Mộ Tu Kiệt luôn trấn định cũng sững sờ một lúc.

“Điều này, sao có thể như vậy được, luật sư Chương, không phải là ông nhầm lẫn chứ, làm sao Mộ Dương lại có thể lập một di chúc như vậy được”. Nếu nói chồng mình để lại tiền cùng biệt thự cho Dịch Hiểu Đồng bà còn có thể hiểu và chấp nhận, bởi vì bà biết ông rất yêu thương Dịch Hiểu Đồng, ông vẫn luôn cho rằng mình có một phần trách nhiệm trước sự lời hứa của cha đẻ Dịch Hiểu Đồng nhờ ông lúc cha Dịch Hiểu Đồng giúp ông khi công ty sắp phá sản, cho nên ông thật tình coi Dịch Hiểu Đồng như con gái ruột. Nhưng dù thế nào đi nữa thì Dịch Hiểu Đồng vẫn là người ngoài, ông làm sao có thể đem tâm huyết cả đời mình đều để lại cho Dịch Hiểu Đồng, Mộ Tu Kiệt mới chính là con đẻ của ông, ông làm như vậy là để mẹ con bà ở chỗ nào.

“Đúng vậy, luật sư, hay là ông đã nhầm lẫn ở đâu đó?”. Dịch Hiểu Đồng cũng không tin đây là sự thật.

“Chắc chắn không sai, đây là ý nguyện của Mộ lão tiên sinh, trên giấy còn có chữ kí do chính tay Mộ lão tiên sinh kí, còn có cả dấu công chứng rõ ràng”. Nói xong luật sư đem bản di chúc trong tay đưa cho họ xem, đồng thời lấy ra tờ công chứng trong túi văn kiện để chứng minh.

Không sai, trên giấy đúng là có chữ kí do Mộ Dương tự tay viết, bút tích này cả ba người họ đều nhận ra, cho nên, nói cách khác, bản di chúc này chính xác là quyết định của Mộ Dương.

Mộ Tu Kiệt nhắm mắt lại tựa vào sô pha, người đó là cha anh, anh có thể hiểu được mục đích mà ông làm như vậy, ông muốn củng cố địa vị của Dịch Hiểu Đồng trong nhà này, cho dù không nhận được tiền mặt, nhưng chỉ cần có cổ phần của Mộ Dương, dù mẹ không thích cô, cũng không thể gây khó dễ cho Dịch Hiểu Đồng, có lẽ cha cũng nhận ra anh đối xử với cô thế nào. Anh không thích loại cảm giác bị sắp đặt như vậy, giống như lúc trước anh vì chán ghét nên đã cự tuyệt cuộc hôn nhân này.

Mộ Tu Kiệt đột nhiên đứng dậy, không nói một lời đi ra ngoài, Dịch Hiểu Đồng như cảm giác được anh đang tức giận, liền chạy theo anh.

Sau khi Mộ Tu Kiệt rời đi, Vu Phân Phương bất mãn với Dịch Hiểu Đồng bèn trào phúng, “Bây giờ chắc cô cao hứng lắm, Mộ Dương đã là của cô, công ty lớn như vậy không để lại cho con trai mà đi để lại cho người ngoài, có phải cô rất đắc ý không, thật vui mừng”.

“Con chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ thế này”. Lúc đọc di chúc, dù cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ rằng nó sẽ có nội dung như vừa rồi.

“Hừ, đừng ở đây giả bộ vô tội”. Vu Phân Phương chán ghét nhìn cô, đứng dậy đi lên gác.

Dịch Hiểu Đồng tủi thân đỏ hốc mắt, cô không biết là mình đã làm sai chuyện gì. Nhìn thái độ của mẹ, nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Mộ Tu Kiệt lúc rời đi, Dịch Hiểu Đồng có chút mờ mịt, chẳng lẽ trong ba năm hôn nhân chỉ có duy nhất cha chồng coi cô như người nhà? Về sau không còn cha nữa, đối với cô mà nói, ‘gia đình’ cũng chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa.

Trong quán bar, Mộ Tu Kiệt uống hết ly này đến ly khác, bình thường anh là một người rất tự chủ, trước mặt người ngoài anh luôn luôn một thân tao nhã, chưa từng thất thố, nhưng hôm nay anh cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, anh không để ý đến việc cha không đem cổ phần công ty để lại cho anh, chỉ là anh không muốn bị ông dùng loại thủ đoạn này trói buộc, tuy rằng anh chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với Dịch Hiểu Đồng, nhưng chuyện này không thể nghi ngờ đã đả kích đến lòng tự trọng ngút trời của anh.

Đêm nay Mộ Tu Kiệt uống say, người quản lý quán bar đưa anh về tận nhà. Dịch Hiểu Đồng chưa bao giờ thấy Mộ Tu Kiệt uống nhiều như vậy, lúc trước tiệc tùng xã giao anh cũng chỉ mang theo chút hơi rượu, không bao giờ để say, nhưng hôm nay anh thật sự say, vậy là anh rất để ý đến bản di chúc kia.

Hiện tại đang là Tết Âm lịch, bác quản gia xin nghỉ phép về nhà mừng năm mới. Một mình Dịch Hiểu Đồng đỡ Mộ Tu Kiệt toàn thân vô lực, bước đi chật vật, vất vả lắm mới đưa anh đến được giường, rồi vào toilet lấy nước và khăn cẩn thận chà lau giúp anh. Mộ Tu Kiệt cau mày ngủ có chút không an ổn, miệng mấp máy nói ngắt quãng, “Vì sao, vì sao phải làm như vậy. . . Vì sao. .”.

Tay đang chà lau đột nhiên dừng lại, Dịch Hiểu Đồng nhìn Mộ Tu Kiệt, anh nói không lớn, nhưng Dịch Hiểu Đồng lại nghe rất rõ, anh đây là đang hỏi về chuyện phân chia trong di chúc hôm nay sao? Xem ra ở trong lòng anh, anh thật sự cảm thấy là cô đoạt mất của anh. Nhìn khuôn mặt Mộ Tu Kiệt đang ngủ, Dịch Hiểu Đồng thất thần nghĩ.

Một đêm này Dịch Hiểu Đồng thức trắng, không chỉ là vì muốn chăm sóc cho Mộ Tu Kiệt, mà còn vì câu nói mớ kia của anh.