Chương 7: Một chút ấm áp

Cuối tuần này là ngày họp gia đình, từ sau khi Mộ Tu Kiệt và Dịch Hiểu Đồng chuyển ra sống riêng, Mộ Dương đã quy định cứ hai tuần họ phải về nhà một chuyến, cho dù không có chuyện gì thì người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm cũng tốt.

Giống như trước, bởi vì sợ người ngoài phát hiện ra quan hệ của bọn họ, Dịch Hiểu Đồng một mình đi xe đến, Mộ Tu Kiệt tan làm trực tiếp từ công ty về thẳng nhà. Dịch Hiểu Đồng luôn tới trước, ngồi tiếp chuyện với Mộ Dương về nhà của gia đình, nói nói cười cười, Mộ Dương không có con gái, nên coi Dịch Hiểu Đồng như chính con gái ruột của mình, còn thân thiết hơn cả với con trai. Vu Phân Phương lạnh lùng, thờ ơ ngồi một bên, trong lòng bà vẫn không có cách nào tiếp nhận Dịch Hiểu Đồng là con dâu.

Mộ Tu Kiệt luôn đến đúng vào giờ cơm chiều, thấy anh vừa đến, Vu Phân Phương lập tức sai người dọn cơm.

“Gần đây công ty thế nào?”. Mộ Dương vài năm nay do tình hình sức khỏe không tốt, mọi chuyện ở công ty gần như không tham gia, nhưng thỉnh thoảng vẫn hỏi qua một chút, nhưng mà cũng chỉ là hỏi ngoài miệng.

“Bán được khá nhiều chung cư so với dự kiến, tiếp theo công ty quyết định hướng đến lắp đặt thiết bị, đồ dùng trong nhà với mục tiêu phát triển mở rộng, bây giờ người ta đều thích thuận tiện và nhanh gọn, bởi vì còn bận các việc linh tinh khác, nên việc trang hoàng phòng ốc đối với đa số mọi người là không đủ thời gian và thể lực, vậy nên nhu cầu thuê người lắp đặt thiết bị gia dụng càng lúc càng nhiều, con cảm thấy đây là một cơ hội lớn, nếu làm tốt, sẽ tương đối có thị trường”. Mộ Tu Kiệt báo cáo qua công việc với cha.

“Ừ, đây là một ý tưởng không tồi, nhưng việc lắp đặt thiết bị kiểu này phải thật cẩn thận, nếu để thiếu sót thì còn không bằng bán nhà thô”. Mộ Dương nói lên quan điểm.

“Dạ, đã nghe một số công ty thiết kế nội thất đề cập, chuyện này con sẽ chú ý”. Đây đúng là vấn đề mấu chốt, nếu không đạt được yêu cầu của thị trường, như vậy sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới toàn bộ việc tiêu thụ của công ty.

“Thôi đi, hai người định nói đến bao giờ mới xong, ăn một bữa cơm gia đình cũng bàn chuyện công việc, nghe mà phát ngán”. Đối với chuyện công ty, Vu Phân Phương không có chút hứng thú nào, nghe là thấy phiền, ánh mắt dời đến Dịch Hiểu Đồng vẫn yên lặng ăn cơm, con ngươi vừa dịch chuyển, giống như nghĩ đến điều gì, hỏi, “Tu Kiệt, các con kết hôn đã ba năm, tại sao bụng Dịch Hiểu Đồng mãi chưa có gì hết vậy?”. Nghe thế cả ba người còn lại đều sửng sốt, dừng đũa.

Con cái! Dịch Hiểu Đồng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng cảm thấy không thích hợp cho một đứa trẻ giữa cô và Mộ Tu Kiệt. Cô nhận ra rằng, hôn nhân không tình yêu có thể tiếp tục, nhưng con cái phải là kết tinh từ tình yêu của cha mẹ, cô gả cho Mộ Tu Kiệt chỉ để tìm kiếm một chỗ dựa, hơn nữa Mộ Tu Kiệt cũng không hề yêu cô. Có lẽ sẽ có ngày cuộc hôn nhân của bọn họ đi đến kết thúc, khi đó nếu tồn tại một đứa trẻ như lời nói, sự tình sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều. Có lẽ trong tiềm thức vốn đã có ý nghĩ như vậy, nên sau mỗi lần ân ái, cô đều uống thuốc tránh thai.

“Mấy ngày trước mẹ đi chơi mạt chược, nghe nói cháu trai của Lý Đổng đã đầy tháng, bà Lý vui mừng khoe khoang, bảo Tu Kiệt tuổi không còn trẻ, cũng nên kết hôn sinh con, còn nói thẳng là muốn giới thiệu đối tượng cho con, nhưng ai ngờ các con kết hôn đã hơn ba năm, bụng Hiểu Đồng một chút tin tức đều không có”. Vu Phân Phương cố ý ai oán.

Nghe thế nhưng Mộ Tu Kiệt cũng không để trong lòng, cầm đũa tiếp tục tao nhã ăn cơm, dường như chuyện này căn bản không liên quan đến anh.

Thật ra Mộ Dương cũng muốn sớm được bế cháu, chỉ là sợ tạo áp lực cho Dịch Hiểu Đồng nên không nói, hiện tại Vu Phân Phương đã khơi mào, Mộ Dương liền nhìn sang Dịch Hiểu Đồng với ánh mắt khẩn thiết.

“Con. . . .”. Dịch Hiểu Đồng xấu hổ đỏ mặt, không thể nói rằng do cô không muốn có con nên toàn uống thuốc tránh thai.

“Hiểu Đồng, không phải con có bệnh gì chứ?”. Giả bộ sửng sốt, có chút khinh thường nói, “Ngày mai mẹ đưa con đi kiểm tra, xem có phải có vấn đề gì hay không”.

“Con không có”. Dịch Hiểu Đồng lắc đầu.

“Thế là vì sao, ba năm rồi mà con vẫn chưa mang thai, không thể đảm bảo là ở phương diện này không có vấn đề”.

Không khí trở nên có chút ngượng ngập, Dịch Hiểu Đồng muốn giải thích lại không thể nào mở miệng, Mộ Dương nhận thấy Dịch Hiểu Đồng đang khó xử, bèn tìm cách xoa dịu cục diện, “Chúng nó còn trẻ, vài năm nữa có con cũng không sao”.

“Chúng nó còn trẻ, nhưng chúng ta thì già rồi, nhìn xem người khác đều đã có cháu bế, hâm mộ biết bao nhiêu”. Vu Phân Phương nói trúng những suy nghĩ trong lòng Mộ Dương, thành ra ông cũng không thể nói thêm gì.

Thấy Mộ Dương im lặng, Vu Phân Phương lại nói thêm, “Không thì như vậy đi, Hiểu Đồng, ngày mai mẹ đưa con đi khám phụ khoa, mẹ có quen một bác sĩ phụ khoa, chuyên kiểm tra về vấn đề này”.

Dịch Hiểu Đồng mặt đỏ lên, có cảm giác hết đường từ chối.

Buông bát đũa trong tay, Mộ Tu Kiệt đối mặt nói, “Là con không muốn có con sớm, Hiểu Đồng không làm sao hết”. Giọng nói không lớn, ngữ điệu có phần không vui.

“Con không còn trẻ nữa, lúc này sinh con cũng là hợp lí”. Nghe vậy Mộ Dương liền khuyên nhủ, hai năm nay cơ thể ngày càng suy yếu khiến ông khát khao được bế cháu của ông càng mãnh liệt.

“Con biết rồi”. Nói xong kéo Dịch Hiểu Đồng cùng đứng dậy, “Ba mẹ, không có chuyện gì nữa, con và Hiểu Đồng xin phép về trước”. Không chờ hai người trả lời, lập tức kéo Hiểu Đồng đi ra ngoài.

“Chúng ta cứ đi như vậy không hay lắm”. Trên xe Dịch Hiểu Đồng quay sang Mộ Tu Kiệt, nhịn không được lo lắng hỏi, làm thế này thì lần sau cô khó mà nhìn mặt mẹ chồng.

Mộ Tu Kiệt không nói chuyện cũng không nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng đoán không ra cảm xúc, nửa đường anh dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi, Dịch Hiểu Đồng nghĩ chắc anh muốn mua thuốc hoặc mấy thứ lặt vặt, không ngờ rằng lúc đi ra anh lại cầm trong tay một túi bánh mì và một hộp sữa.

Mộ Tu Kiệt đưa bánh mì và sữa cho Dịch Hiểu Đồng, “Vừa rồi em không thể ăn cơm”. Một câu nói đơn giản, một hành động lơ đãng, lại khiến trong lòng Dịch Hiểu Đồng ấm áp dào dạt, giờ phút này cô mới chân chính ý thức được rằng, ở bên cạnh chồng mình, anh cũng quan tâm cô hết thảy.

Về nhà, Dịch Hiểu Đồng vừa định vào phòng thay quần áo, lại bị Mộ Tu Kiệt gọi lại, “Nếu bây giờ em chưa muốn có con, chúng ta có thể đợi thêm vài năm, từ nay về sau việc phòng tránh cứ để anh, đừng uống thuốc nữa, không tốt cho sức khỏe”.

Dịch Hiểu Đồng chăm chú nhìn Mộ Tu Kiệt, thì ra anh biết cô vẫn luôn uống thuốc, thì ra chẳng phải anh không muốn có con, nói như vậy chỉ để giải vây giúp cô. “Em. . .”. Dịch Hiểu Đồng không biết nên nói gì, luống cuống cúi đầu, nắm chặt góc áo.

Nhìn bộ dáng của cô, Mộ Tu Kiệt cười nhẹ, tiến tới ôm lấy cô, ở trên trán cô in một nụ hôn, “Những lời cha mẹ nói em đừng để trong lòng, tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút, anh còn công việc cần xử lí, không cần chờ anh”. Buông cô ra, cầm cặp tài liệu trực tiếp đi vào thư phòng. Dịch Hiểu Đồng ngây ngốc nhìn về hướng thư phòng, cô không biết nên hình dung tâm tình hiện tại của mình như thế nào, cho tới bây giờ cô vẫn không hiểu rõ Mộ Tu Kiệt, ngày hôm nay anh khiến cô có một loại ảo giác được yêu.