Chương 19

Hàn Thiên Ngạo vừa ôm vừa ép Mộc Hạ đi theo mình.

“ Hàn Thiên Ngạo, buông ra. Em còn đang làm việc.” Mộc Hạ phản khán không ngừng giãy dụa nhưng sức lực của nam và nữ có khác biệt rất lớn cô dĩ nhiên không phải là đối thủ của anh. Mộc Hạ hôm nay bị phụ nữ liên quan đến chồng cô đến dạy dỗ, cô còn chưa hết tức giận anh lại ngang nhiên đưa cô đi.

“ Em là bà chủ của JK. Bách hải chỉ là công ty nhỏ ai dám nói em.” Hàn Thiên Ngạo ôm Mộc Hạ lên xe, giọng điệu nhàn nhã nói.

“ Cũng đúng nha, vậy nếu sau khi li hôn em có thể được chia một nữa JK không? Mộc Hạ bị anh nhét vào xe không vui trừng mắt nhìn Hàn Thiên Ngạo, nhưng khi nghe câu nói của anh đôi mắt to tròn đảo một vòng sau đó giọng hết sức châm chọc hỏi.

“ Chúng ta không có khả năng sẽ li hôn.” Hàn Thiên Ngạo quay đầu nhìn Mộc Hạ giọng điệu chắc chắn, trước đây anh đã suy nghĩ qua nếu một ngày nào đó Mộc Hạ biết chuyện chắn chắn cô sẽ cùng anh kiên quyết li hôn, cho nân anh đã dùng chút thủ đoạn để Mộc Hạ kí vào khế ước một trăm năm không li hôn, khế ước được pháp luật hôn nhân thành Phố H công nhận cho nên dù cô muốn li hôn cũng phải đợi qua một trăm năm, nhưng nếu đợi qua một trăm năm cô và anh chắc cũng không sống thọ như vậy. Nếu đã vậy thì cả đời này anh và cô mãi vẫn là vợ chồng.

“ Anh tại sao lại chắc chắn chúng ta không thể li hôn, hôm trước anh và cô Tống gì kia lén lút vụиɠ ŧяộʍ sau lưng em còn để em bắt gặp, hôm nay lại để cô ta ngang nhiên đến đánh em, chỉ nhiếu đó thôi em cũng có thể li hôn.” Mộc Hạ ngược lại bây giờ rất bình tĩnh, đôi mắt to tròn khẽ híp lại, giọng điệu vô cùng châm chọc.

“ Anh và cô ta trước gì không có gì? Hôm đó là Hứa Chí Quân dàn sếp cho nên anh mới bị trúng kế của anh ta, Hạ Hạ từ nay anh sẽ không để ai làm em không vui nữa, em cũng đừng hòng nghĩ đến việ li hôn nữa, không có khả năng.” Hàn THiên Ngạo nói xong liền khởi động xe lái đi.

“ Anh chính là người làm em không vui.” Mộc Hạ hừ lạnh nói xong liền quay đền hướng ngoài cửa xe, không thèm nhìn anh nữa. Hàn Thiên Ngạo đưa mắt nhìn cô cũng yên lặng không nói, anh chuyên tâm lái xe đưa Mộc Hạ đến một nhà hàng gần tập đoàn JK.

Trong phòng Ngải Thần cùng Bạch Nhạn đã đến trước. Bạch Nhạn đang không hiểu tạo sao Thần tổng lại đưa cô đến đây, nhà hàng này so với kim xuyên cũng không hề nhỏ.

“ Hạ Hạ.” Bạch Nhạn kinh ngạc khi thấy Mộc Hạ, đưa mắt nhìn Hàn THiên Ngạo liền biết Ngải Thần đưa cô đến đây là vì Mộc Hạ.

“ Tiểu Nhạn.” Mộc Hạ nhìn Bạch Nhạn mỉm cười gọi cô, sau đó cũng không thèm để ý Hàn Thiên Ngạo sải bước đến chỗ Bạch Nhạn, Mộc Hạ thấy Ngải Thần nở nụ cười với anh coi như chào hỏi. Ngải Thần bị nụ cười của Mộc Hạ làm cho ngây người đến khi cảm thấy ánh mắt sắc lạnh của Hàn Thiên Ngạo nhìn anh, anh mới đưa tay lên môi ho nhẹ một cái lấy lại tinh thần. Ngải Thần thầm cảm than, cô Mộc Hạ này có lực sát thương rất lớn nha, thảo nào Hàn Thiên Ngạo không nỡ buông tay, nếu anh có người vợ như Mộc Hạ anh cũng sẽ đem cô đi giấu chỉ dành riêng cho mình.



“ Cậu và ông chủ lớn làm lành rồi sao?” Bạch Nhạn ghé sát nói nhỏ với Mộc Hạ.

“ Bạn gái cũ của Hàn Thiên Ngạo đến ra uy với mình, còn ra tay đánh mình.” Mộc Hạ nhàn nhạt trả lời.

“ Cái gì? Cậu có bị thương không? Cô ta là ai mà dám đánh cậu hả?” Bạch Nhạn nghe xong liền kích động cũng quên trong phòng còn hai người đàn ông, Mộc Hạ nhìn biểu tình của Bạch Nhạn trong lòng liền cảm thấy ấm ấp, so với Mộc Băng Bạch Nhạn chính là người luôn quan tâm cô. Bạch Nhạn bị kích động lúc nghe tiếng ho của Ngải Thần mới chợt nhớ ra trong phòng còn có người, cô ngượng ngùng cười cười rồi ngồi xuống ghế, lúc này mới thấy trên má Mộc Hạ còn chút hồng hồng, Bạch Nhạn nghiến rang tức giận thật muốn đem cái người phụ nữ kia đánh một trận.

“ Mình không sao, lúc nãy đến đây Hàn Thiên Ngạo đã xử lí giúp mình rồi.” Mộc Hạ thấy Bạch Nhạn nghiến răng nhìn má cô, Mộc Hạ nhẹ giọng an ủi cô ấy, vừa nãy trên đường đến đây Hàn Thiên Ngạo có dừng xe một lúc rồi xuống xe, một lúc sau anh lên xe trong tay cầm một túi thuốc và mốt túi khăn nóng giúp cho xử lí vết đỏ trên má.

“ Này, những người xung quanh ô vợ nhỏ của cậu đem cô ấy thành bảo vật quốc gia luôn rồi.” Ngải Thần hướng Hàn Thiên Ngạo nói. Hàn Thiên ngạo không nói chỉ lá liếc mắt xem thường Ngải Thần. Mộc Hạ tuy nhìn vẻ bề ngoài cảm thấy là cô gái nhỏ khiến người xung quanh cô liền muốn đem cô bảo hộ thật tốt, nhưng mấy ai biết cô vợ nhỏ của anh cũng không phải là người dễ để người khác ức hϊếp.

“ Hạ Hạ, giáo sư Sâm đã về nước rồi, học trưởng Từ cũng về lại đấy.” Bạch Nhạn ghé vào tai Mộc Hạ nói nhỏ, Mộc Hạ nghe thoáng sững người một lúc nhưng rất nhanh đã bình thường, Hàn Thiên Ngạo chú ý đến hành động nhỏ kia của Mộc Hạ, anh không nghe rõ hai người các cô nói gì, nhưng chỉ vì hành động sững người giây lát của cô liền khiến anh để tâm.

Bốn người ăn một bữa ăn mất hai tiếng đồng hồ, lúc chia tay Bạch Nhạn có nói với Mộc Hạ, giáo sư Sâm mời các cô đến bữa tiệc vào cuối tuần. Bạch Nhạn ngẫm nghĩ Mộc Hạ chắc sẽ không đi nhưng không ngờ Mộc Hạ lại đồng ý, nói Bạch Nhạn đến lúc đó cô sẽ đến.

“ Tan làm em về bán đảo hào môn đi.” Hàn THiên Ngạo nói với Mộc Hạ.

“ Hàn Thiên Ngạo, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.” Mộc Hạ nhìn anh lạnh giọng nói.

“ Hạ Hạ!”

“ Em muốn có thêm thời gian suy nghĩ.” Mộc Hạ chặn lờ nói định nói ra của Hàn Thiên Ngạo. Hàn Thiên Ngạo cũng không thể nói gì được, anh càng kiên quyết ép cô chỉ khiến cô càng giữ khoảng cách với anh.