Chương 30: A Ngọc, cứu con của chúng ta

Hứa Niệm An nghĩ người đàn ông trước mặt mình có lẽ là điên rồi, anh vậy mà có thể ở nơi này hôn chính mình.

Mục Duyên Đình hôn như thực tủy biết vị, anh ôm chặt Hứa Niệm An trong vòng tay của mình, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng của Hứa Niệm An và cùng nó triền miên khơi vũ. (*)

(*) thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Hứa Niệm An bị hôn đến khi hít thở không thông, há miệng thở dốc.

Biểu hiện ngốc nghếch của cô khiến nụ cười trong mắt người đàn ông lộ rõ hơn.

Hứa Niệm An chỉ cảm thấy mình đang ở giữa bếp lửa nóng, cả người như thiêu đốt, cô đẩy Mục Duyên Đình ra, nhưng ngực anh cứng như tường đồng vách sắt, còn tay cô lại mềm nhũn.

Mục Duyên Đình buông tay ra nhìn thấy cô mềm mại dựa vào ngực anh, ý cười trong mắt anh càng tăng lên.

Cao Dương bước tới và nói nhỏ, "Thưa tiên sinh, lễ phục đã chuẩn bị xong, xin mời tiên sinh vào phòng thay đồ.”

“Ừ." Mục Duyên Đình đáp lời, gần như vừa ôm vừa dẫn Hứa Niệm An vào phòng thay đồ.

Vừa bước vào phòng thay đồ, anh đã ấn Hứa Niệm An vào tường, cúi đầu hôn cô.

Có trời mới biết những ngày này anh nhớ cô đến nhường nào.

Nụ hôn vừa rồi dường như khơi dậy sự ham muốn của anh, nhưng còn lâu mới đủ.

Hứa Niệm An lần này đã có chuẩn bị, đầu quay qua tránh nụ hôn của anh, “Mục tiên sinh, bạn gái của anh vẫn ở bên ngoài.”

“Bạn gái?” Mục Duyên Đình nhìn xuống cô, “Bạn gái gì?”

Người đã đưa tới trước mặt, còn ở đây giả ngu với cô, Hứa Niệm An đột nhiên cảm thấy có điểm ủy khuất, bọn họ đều cảm thấy rằng cô rất dễ bị bắt nạt sao?

Mục Duyên Đình nâng cằm cô lên, ý bảo cô nhìn chính mình, lạnh lùng phun ra một chữ, “Nói.”

Giọng nói của Hứa Niệm An đã có chút khóc, “Nói cái gì? Nói anh đi cùng bạn gái nhưng lại muốn ở đây với tôi ... "

Hứa Niệm An cụp đôi mắt xuống, "Muốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?”

Mục Duyên Đình cười nhẹ, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, “Hai người nam nữ chưa kết hôn, chúng ta làm sao có thể yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, hả?”

Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cô, Hứa Niệm An bất giác co cổ lại.

Mục Duyên Đình không cho cô cơ hội trốn thoát, anh giữ cằm cô hơi dùng sức, Hứa Niệm An cau mày, “Bây giờ anh chưa kết hôn thì sao, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.”

Cô nhớ tới lời Viên Thi Anh nói vừa rồi. Cô ta nói đúng, có muốn thừa nhận hay không, trong mắt người khác, cô là một người phụ nữ bị bỏ rơi, đừng nói đến người của đại gia tộc như Mục Duyên Đình, những người bình thường cũng không muốn con trai lấy một người phụ nữ đã có chồng.

Mục Duyên Đình cười nhẹ, sau đó nhìn xuống cô hỏi, “Em ghen?”

Hứa Niệm An cúi đầu qua một bên, cô nào có tư cách ghen.

Mục Duyên Đình giải thích, "Cô ấy không phải bạn gái của tôi, cô ấy đã từng cứu tôi, cho nên tối nay cô ấy nhờ tôi làm bạn nam dự tiệc của cô ấy, tôi cũng không từ chối."

Hứa Niệm An giật mình, cô biết người đàn ông này là không cần nói dối, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ giải thích cho cô, không biết tại sao một chút ấm áp lại lướt qua trái tim cô. Rõ ràng cô không phải là gì của anh.

“Tôi còn chưa nói về em.” Giọng nói Mục Duyên Đình lại vang lên, “Bình thường đối phó với tôi, không phải rất có năng lực sao? Loại hồng môn yến như thế này, em tránh còn không kịp, tại sao lại chạy đến đây, không phải là đưa mình tới cửa cho người ta khi dễ sao?"

Hứa Niệm An sụt sịt, "Làm sao tôi có thể tự mình chạy qua được? Họ lợi dụng mẹ tôi để ép buộc tôi, để tôi thừa nhận rằng tôi đã ly hôn với Quý Thừa Ngọc một năm trước trong bữa tiệc đính hôn này. Viên Thi Nhu là sau khi chúng tôi ly hôn mới cùng Quý Thừa Ngọc ở chung một chỗ."

Mục Duyên Đình nhìn Hứa Niệm An mâu quang âm trầm. Người phụ nữ của anh cũng bị những kẻ thấp kém tùy ý uy hϊếp sao?”

“Sao em không nói cho tôi biết?” Trong giọng nói nghiễm nhiên có vài phần tức giận.

Hứa Niệm An giật mình, nói cho anh biết? Cô phải nói làm sao? Cô lấy thân phận gì. Để trả món nợ của hai lần trước, cô buộc phải bán mình, lần này để anh ta giúp, không lẽ cô lại bán mình nữa sao?

Thấy cô không trả lời, Mục Duyên Đình hỏi lại, “Hả?”

Hứa Niệm An cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, “Tôi sợ làm phiền anh.”

“Tôi không sợ em làm phiền.”

Hứa Niệm An sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh sáng trong nhà mờ ảo, phảng phất có chút ấm áp, nam nhân thon dài cường tráng đứng dưới ánh đèn, toàn thân không có gì là không hoàn hảo.

Hứa Niệm An không thể không nghĩ đến việc hai người thẳng thắn đối mặt với nhau đêm đó. Cô nhớ đến cơ thể anh. Mặc dù với những vết sẹo đáng sợ, nhưng cơ thế vững chắc tường đồng vách sắt. Hứa Niệm An không khỏi đỏ mặt.

Mục Duyên Đình đột nhiên bế cô nhấc chân khỏi mặt đất, Hứa Niệm An kêu lên, gần như theo bản năng, hai tay ôm lấy cổ anh, mũi gần như chạm vào nhau, có thể ngửi thấy mùi cơ thể nhàn nhàt của hai người.

Mục Duyên Đình ghé sát vào môi cô liếʍ nhẹ, nhỏ giọng nói, “Nhớ, em là của tôi.”

Em là của tôi. Tim Hứa Niệm An chùng xuống. Đúng vậy, đối với người đàn ông này, cô chỉ là một sủng vật, không khác gì một con chó con hay mèo con, hiện tại anh thích cô, như vậy tự nhiên sẽ quan tâm hơn một chút. Khi chơi chán, chỉ sợ trong nháy mắt anh sẽ quên mất cô.

Dù sao thì cô ấy cũng sẽ sớm rời khỏi đây với mẹ, hai người không còn liên quan gì đến nhau nữa, anh quan tâm vì cái gì, cô không cần để ý nữa.

Hứa Niệm An vươn tay đẩy Mục Duyên Đình ra, “Anh tránh ra được không, tôi đi thay quần áo.”



Mục Duyên Đình nhìn thẳng vào cô, “Cơ thể em tôi còn chưa thấy qua sao, tôi còn cần phải tránh?”

Hứa Niệm An, “…”

Lúc này, Cao Dương gõ cửa đi vào, “Mục tiên sinh, Cố tiểu thư bị ngất xỉu.”

Mục Duyên Đình xoa eo Hứa Niệm An, vẻ mặt khó lường, nghiền ngẫm ba chữ, “Bị ngất xỉu."

Cao Dương cũng cảm thấy sự việc của Cố Giao Giao là lạ, người chứ không phải là giấy, cũng có thể ngất xỉu ngay cả trong một bữa tiệc?

Nhưng sau tất cả, cô ấy chính là người mà ông chủ đã tìm kiếm hơn mười năm nay, cậu sẽ báo mọi thông tin về cô ấy cho ông chủ trong thời gian sớm nhất.

Cao Dương nghĩ đến tình hình lúc đó và nói, “Hình như là từ lúc ngài mang Hứa tiểu thư đi, sắc mặt Cố tiểu thư không được tốt lắm.”

Mục Duyên Đình thờ ơ hỏi, “Phải không?”

Cao Dương ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Duyên Đình, vẻ mặt lạnh lùng, khiến người ta không nhìn ra được trong lòng anh ta là cái gì.

Hứa Niệm An cảm thấy ngực mình ngột ngạt, cô thoát ra khỏi tay của Mục Duyên Đình trên eo của mình, và nói, “Nếu như vậy, tôi đây không làm phiền Mục tiên sinh làm việc.”

Cô nói xong, bước đến móc quần áo và lấy bộ lễ phục, đi vào phòng tắm.

Mục Duyên Đình liếc nhìn Cao Dương, không biết có phải hay không Cao Dương thấy mình mắc lỗi, luôn cảm thấy cái liếc mắt kia quá lạnh lùng, Cao Dương bất giác ngẩng đầu lên lau mồ hôi trên mặt, có phải anh ta đã quấy rầy việc tốt của ông chủ hay không? Nhưng việc báo cáo tình hình của Cố tiểu thư bất cứ lúc nào cũng là do chủ tử ra lệnh.

Một lúc sau, giọng nói cực kỳ lãnh đạm của Mục Duyên Đình vang lên, “Đi thôi.”

Mặc khác bên kia, giọng nói hung dữ của Viên Thi Nhu vang lên trong căn phòng, “Em có ngốc không? Em nhiều năm ăn học như vậy mà không thông minh hơn à?"

Giọng của Viên Thi Anh như khóc, "Em làm như vậy không phải là vì chị sao? Chị thấy cô ta ăn mặc như thế, không phải là để cướp ánh sáng sân khấu của chị sao? Em chỉ làm hỏng váy của cô ta? Ai mà biết cô ta lại đổ lại lên người em.”

"Vậy thì bây giờ, không phải cô ta cũng đã cướp hết mọi ánh đèn sân khấu sao? Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chị đã bảo em phải giữ bình tĩnh. Em không biết đêm nay đối với chị quan trọng như thế nào sao?"

“Chị và ba đã dùng công sức thế nào mới dụ cô ta đến đây, không phải để cho em hổ nháo.”

“Tại sao em lại hổ nháo?”

“Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Lâm Tuệ lạnh lùng mắng, “Vì cô ta đã đồng ý rồi, cô ta sẽ không nên nuốt lời. Hơn nữa, không phải con mụ già kia vẫn còn trong tay chúng ta sao? Mẹ không tin rằng cô ta sẽ không nghe lời."

"Nhưng..", Viên Thi Anh thì thầm, "Có Mục Duyên Đình đằng sau cô ta. Con đã phải chịu tổn thất hai lần trước Mục Duyên Đình, và con rất sợ Mục Duyên Đình.“

“Mục Duyên Đình? Hừm.” Lâm Tuệ chế nhạo, “Con không nhìn thấy Cố tiểu thư bên cạnh sao? Có Cố tiểu thư ở đây, mẹ tin rằng Hứa Niệm An trong tương lai sẽ không khá hơn. Ngoài ra, Mục Duyên Đình là ai? Anh ta chỉ là đang đùa giỡn với cô ta mà thôi, anh thực sự cho rằng loại người lạnh lùng và tàn nhẫn này sẽ quan tâm đến một người phụ nữ đã lấy chồng sao?"

Điện thoại của Viên Thi Nhu rung lên, cô liếc nhìn hai người đối diện rồi bước đi ra ban công và nhấp để mở ra một tin nhắn WeChat, [Tôi nghe nói rằng tối nay em sẽ đính hôn với Quý Thừa Ngọc. Tôi muốn chúc mừng Quý Thừa Ngọc đã lên chức bố. Khi nào thì em lại đến với tôi? Chỉ cần nghĩ về em, vóc dáng hấp dẫn của em khiến tôi cứng lại.]

Viên Thi Nhu cầm chặt điện thoại trong tay, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, người đàn ông này chỉ là để giải trí trong lúc rảnh rỗi, lại dám uy hϊếp cô, thật là không biết kiên nhẫn.

Ngay cả bố mẹ cô cũng không biết chuyện này. Làm sao cô có thể cho người khác biết được?

Viên Thi Nhu nhanh chóng xóa tin nhắn WeChat này, những người khác chỉ nghĩ rằng cô ấy muốn Hứa Niệm An đến để thanh minh cho thanh danh của mình, thực ra không ai biết rằng cô ta đã ép Hứa Niệm An đến, thực chất là muốn bắt Hứa Niệm An phải từ bỏ và hủy hoại Hứa Niệm An.

Có người đi tới gõ cửa, “Bà Viên, cô Viên, tiệc đính hôn đã bắt đầu, mời mọi người đến sảnh tiệc.”

Trong sảnh tiệc, mọi người dường như đã quên cảnh tượng xảy ra vừa rồi.

Viên Thi Nhu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Quý Thừa Ngọc, nhìn xung quanh đám đông và lo lắng hỏi, “A Ngọc, Niệm An đầu rồi, em ấy chưa quay lại à?”

Câu hỏi rất hay. Cô ấy cùng một nam nhân bỏ đi, cô nam quả nữ đã lâu không quay lại, ngẫm nghĩ lại cũng biết điều gì sẽ xảy ra với hai người.

Đúng như dự đoán, mặt Quý Thừa Ngọc trở nên đen lại trong giây tiếp theo. Giống như tất cả đàn ông, ngay cả khi anh ta không muốn người phụ nữ này, anh ta cũng không muốn những người đàn ông khác dính vào.

Nhưng nếu người đàn ông kia mạnh hơn mình, anh ta có thể làm gì được.

Ngay sau đó, người dẫn chương trình đọc bài diễn văn mừng lễ đính hôn của hai người, hai người trao nhẫn đính hôn dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè.

Lâm Tuệ liếc nhìn đám đông, hỏi Viên Đông bên cạnh, “Tiểu tiện nhân kia không phải sẽ không tới chứ?”

Viên Đông chắc chắn nói, “Sẽ không, đừng quên Hứa Tín vẫn ở trong tay chúng ta. Con bé không dám không nghe theo, nhưng không ngờ chính là con bé gặp qua Mục Duyên Đình, chốc lát, phái người điều tra xem mối quan hệ giữa con bé và Mục Duyên Đình là như thế nào.”

Lâm Tuệ gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”

Lễ đính hôn kết thúc. Nhạc khiêu vũ vang lên trong sảnh tiệc, và cặp đôi mới cưới thực hiện bước nhảy đầu tiên.

Vì Viên Thi Nhu đang mang thai, Quý Thừa Ngọc sợ rằng cô ta sẽ mệt, vừa vặn Viên Thi Anh đã đến và kéo anh ta lên sàn nhảy một lần nữa.

Viên Thi Nhu liếc nhìn Quý Thừa Ngọc trên sàn nhảy rồi quay sang Lâm Tuệ nói, “Mẹ, con ra ngoài đi dạo.”

Lâm Tuệ, “Mẹ đi cùng với con.”

Viên Thi Nhu nói, “Không cần, ở đây hơi chán. Con ra ngoài hít thở không khí một chút rồi sẽ quay lại ngay.”

Viên Thi Nhu bước ra khỏi sảnh tiệc, một người đàn ông ăn mặc như nhân viên khách sạn đi tới, nói nhỏ vào tai cô vài câu. Viên Thi Nhu gật đầu dặn dò, “Anh phải đảm bảo rằng không có chuyện gì xảy ra.”



Người kia gật đầu: “Đừng lo, chỉ cần tôi chọn góc độ tốt thì sẽ không có vấn đề gì.”

Sau khi người đàn ông rời đi, Viên Thi Nhu gọi điện thoại cho Hứa Niệm An. “Hứa Niệm An, lời cô đã nói, không tính sao?”

Hứa Niệm An đã thay váy và đang đi ra ngoài.

Cao Dương đã chuẩn bị cho cô một chiếc váy màu trắng sữa. Thiết kế trông đơn giản nhưng thực ra lại rất trang nhã.

“Sẽ không, hiện tại tôi đang gấp rút tới sảnh tiệc.”

Ánh mắt Viên Thi Nhu lóe lên hung ác, “Cô không cần đến sảnh tiệc. Tôi có vài lời muốn nói với một mình cô. Tôi sẽ đợi cô bên bể bơi phía bắc ban công tầng cao nhất.“

Viên Thi Nhu nói xong không cho Hứa Niệm An cơ hội đáp lại, liền cúp điện thoại.

Khi Hứa Niệm An đến ban công, Viên Thi Nhu đang đứng bên lan can, nhìn Hứa Niệm An, "Thảo nào cô đồng ý ly hôn với A Ngọc dễ dàng như vậy. Hóa ra là có nhà tốt hơn. Xem ra thời gian hai người quen nhau không phải ngắn? Hứa Niệm An, cô thật là tiện, với cái người nằm trên giường bệnh như đã chết kia cùng tiện như nhau, rõ ràng có chồng, còn muốn thông đồng với nam nhân khác.”

Hứa Niệm An không chịu nổi những lời mắng nhiếc về mẹ cô, nhất là người của Viên gia.

Mà cả một nhà này lại dựa vào uống máu của nhà họ Hứa, ăn thịt nhà họ Hứa mới có địa vị như ngày hôm nay.

Tại sao họ lại vu khống mẹ cô nhiều như vậy? Hứa Niệm An bình tĩnh đi về phía Viên Thi Nhu, “Viên Thi Nhu, cô muốn chết sao?”

Viên Thi Nhu nhìn lên vị trí của máy quay mà không hề di chuyển đầu, cô ta làm ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, "Ôi sợ quá, nếu có năng lực thì đánh tôi đi. Mẹ cô là tiện nhân, tiện đến nỗi ông trời cũng nhìn không nổi, nên để bà ta nằm đó sống dở chết dở."

Một cái tát vào mặt dị thường vang lên giữa bầu trời đêm.

Viên Thi Nhu che mặt không thể tin, “Hứa Niệm An, cô dám đánh tôi!”

Hứa Niệm An ánh mắt lạnh lùng, “Tôi đã muốn đánh cô từ lâu rồi, cô có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy!”

Đồng thời, tại bên trong sảnh tiệc, màn hình lớn đột nhiên sáng lên, mọi người còn tưởng rằng là phần chuẩn bị của hai vị tân nhân tối nay, khi màn hình truyền đến, tất cả mọi người đột nhiên hiểu được đây là một màn tài tình, rõ ràng là cảnh diễn người mới đọ sức với người cũ.

Mọi người ngừng khiêu vũ uống rượu, đều vô cùng thích thú xem hai nữ nhân đánh nhau trên màn hình lớn, tuy rằng không nghe được hai người đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của hai người trên màn hình cũng có thể thấy, người mới là tiểu bạch thỏ yếu ớt, người cũ lại táo bạo, vươn tay là một cái tát vào mặt người mới.

Tại hiện trường, có rất nhiều phụ nữ có chồng ít nhiều đều bị tiểu bạch thỏ bên ngoài dụ dỗ, nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ cảm thấy cái tát của Hứa Niệm An rất thích thú.

Cái vòng luẩn quẩn liền lớn như vậy, nhiều người biết Quý Thừa Ngọc và Viên Thi Nhu làm sao có thể ở cùng một chỗ, mọi người đều biết rõ ràng. Cho nên, càng nhiều người đang giữ thái độ muốn xem kịch hay.

Tất nhiên, những người này nói chung là phụ nữ trung niên. Hình ảnh trên màn hình là một vấn đề khác trong mắt đàn ông, một là thỏ trắng hiền lành, một là phụ nữ chanh chua bưu hãn, là đàn ông thì chỉ muốn kéo một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối vào lòng để chăm sóc.

Không có gì lạ khi Quý Thừa Ngọc ly hôn với một người phụ nữ chanh chua.

Viên gia và Quý gia đã bị sốc trước hình ảnh trước mặt.

Quý Thiến Thiến đã bị Quý Khánh Sơn đưa về phía nam vì sai lầm lần trước, vì vậy cô ta không có ở đây. Ngược lại, chính Triệu Dung như cảm thấy cái tát kia cũng tát vào mặt của bà.

Viên Thi Nhu là người đang mang thai.

Điều gì sẽ xảy ra nếu đứa con trong bụng của cô ấy không ổn?

Quý Khánh Sơn đi về phía nam và không tham dự lễ đính hôn, Viên Đông, với tư cách là nam trưởng bối duy nhất của hai gia đình, trầm giọng nói, "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao hai người họ lại lên tầng cao nhất?"

Lâm Tuệ vội nói, "Tôi cũng không biết, Nhu Nhu chỉ nói ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhất định là Hứa Niệm An, cô ta ghen tị Nhu Nhu nên mới gọi Nhu Nhu lên tầng cao nhất. Cô ta định hại Nhu Nhu, ông xã, làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm gì nữa đây? Mau đưa người lên đó cho tôi.”

Quý Thừa Ngọc đã sớm lao ra khỏi sảnh tiệc một bước.

Mọi người thấy náo nhiệt cũng chạy theo lên tầng cao nhất.

Trên tầng cao nhất, Viên Thi Nhu nghiêm mặt cười lanh, cô ta biết rằng, chỉ cần đề cập đến Hứa Tín, người phụ nữ này sẽ mất kiểm soát cảm xúc của mình, và cô ta muốn có hiệu quả này.

Bên ngoài có tiếng bước chân ồn ào, và mắt Viên Thi Nhu hiện lên nét âm ngoan. Cô ta đột nhiên nắm lấy tay Hứa Niệm An và hét lên, “Niệm An, cô định làm gì, làm ơn Niệm An, đừng như thế này, đứa trẻ vô tội, tôi cầu xin cô. "

Hứa Niệm An sửng sốt, chợt nhận ra có gì đó không ổn, cô muốn rút tay về, "Viên Thi Nhu, cô định làm gì, cô buông tôi ra."

Viên Thi Nhu nắm chắc tay Hứa Niệm An, nói nhỏ, "Cô không muốn tự tay gϊếŧ chết đứa trẻ trong bụng tôi sao? Đó là nghiệp chướng mà chồng cô đã có ở bên ngoài."

Đồng tử của Hứa Niệm An co rút mạnh, "Viên Thi Nhu, cô điên rồi sao? Đây là một sinh mạng, cô làm sao có thể làm tổn thương sinh mạng vô tội?”

Viên Thi Nhu cười một cách bệnh hoạn, “Nhưng tôi muốn.”

Sau khi nói xong, cô ấy đột nhiên hét lên, “Cứu, có ai đến cứu tôi không, Niệm An, tôi cầu xin cô, làm ơn thả tôi ra, được không? Làm ơn buông tôi ra a……….”

Hứa Niệm An mạnh mẽ rút tay lại, Viên Thi Nhu lợi dụng sức mạnh của cô, cơ thể cô ta trở nên mất thăng bằng, đột nhiên, cô ta ném mình trên bậc thang, lăn xuống.

Vừa mới dừng lại dưới chân cầu thang, Quý Thừa Ngọc đã lao tới.

Một chút máu đỏ rỉ ra từ dưới cơ thể Viên Thi Nhu, nhuộm đỏ đôi giày da màu trắng của Quý Thừa Ngọc.

Viên Thi Nhu nâng cánh tay của mình lên một cách yếu ớt và khó khăn, “A Ngọc, cứu con của chúng ta.”

Nói xong, cô ta ngất đi.