Chương 22: Em đã là người của tôi.

Trên chiếc giường lớn xinh đẹp màu trắng, Đồng Thải Vi vẫn nhắm mắt chưa tỉnh lại.

Một đầu tóc dài đen nhánh, xinh đẹp xõa tung bên gối.

Dưới chiếc váy ngắn, một đôi chân thon dài, trắng nõn lộ ra.

Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp trên từng đường nét. Đôi mắt khép kín chỉ có thể nhìn thấy lông mi dài, vừa dày vừa cong. Đôi mày nhỏ, chiếc mũi xinh xinh và đôi môi mềm mại như cánh hoa.

Dạ Phạm cong môi. Từ trên vách tường, anh cầm lấy một chiếc mặt nạ vàng rồi đeo lên mặt, sau đó từ từ đi đến bên giường.

Anh ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn Đồng Thải Vi đang ngủ say. Anh hơi chớp mắt rồi giơ một ngón tay xoa nhẹ lên môi cô.

Bỗng nhiên, mí mắt Đồng Thải Vi động hai cái.

Dạ Phạm thu lại ngón tay đang vuốt ve môi cô và đợi người đẹp tỉnh lại.

Mí mắt Đồng Thải Vi lại chuyển động mấy cái như đang cố gắng mở mắt ra.

"Hừ..."

Đầu tiên, cô phát ra một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Đầu cô rất đau, đau như sắp vỡ ra.

Tiếp đó, cô phát hiện một hoàn cảnh xa lạ đập vào tầm mắt.

Cô hơi nghi nhờ nhíu mày, phát hiện mình nằm trên một tấm thảm rộng lớn.

Trên đầu là một chiếc đèn thủy tinh sáng lấp lánh lóa mắt.

Bốn phía được trang trí lộng lẫy.

Cô có cảm giác như mình đang ở trong hoàng cung thời cổ đại.

Cô định ngồi dậy quan sát kỹ hơn...

"Em tỉnh rồi à!"

Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói xa lạ của một người đàn ông.

Tiếng nói trầm thấp, mặc dù rất êm tai nhưng lại có vẻ lạnh lùng.

Đàn ông à?

Đồng Thải Vi cứng đờ, quay đầu nhìn về phía sau.

Trên chiếc ghế da màu đen cách cô vài bước, một người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen đang ngồi đó. Một người đàn ông đeo mặt nạ vàng. Hơn nửa bộ mặt bị che kín bởi chiếc mặt nạ vàng có hình dáng quỷ dị.

Anh chỉ lộ ra một đôi môi mỏng quyến rũ.

Áo choàng tắm lỏng lẻo, lộ ra phần lớn cơ ngực săn chắc và sεメy.

Tóc đen hơi rối che kín một bên mắt, đôi mắt xanh như đang phóng điện, hấp dẫn người khác.

Đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, anh nhìn cô bằng một ánh mắt tươi cười sâu xa.

Đồng Thải Vi sợ hết hồn.

Thân thể nhỏ bé run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện ra vẻ đề phòng: "Anh... Anh là ai?"

Ánh mắt lơ đãng nhìn thấy phần cơ ngực bị lộ ra ngoài của anh.

Thật sεメy! Thật săn chắc! Cơ ngực đẹp quá!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, tim đập hơi nhanh.

Dạ Phạm rất hài lòng với phản ứng của cô, anh dùng ngón tay gõ gõ lên ghế da rồi cười mê người: "Tôi là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là tôi mua em từ hội đấu giá, nên có thể nói em đã là người của tôi."

Đồng Thải Vi lại hết hồn vì lời của anh.

Cô mở to mắt, nuốt nước bọt khó tin: "Anh nói bậy! Sao tôi lại là người của anh? Tôi... Tôi chỉ là của bản thân mình."

"Thật là một cô bé không biết thời thế. Em biết mình đang ở đâu không?" Dạ Phạm chậm rãi đứng dậy và cười nhẹ.

Đồng Thải Vi cũng tò mò về điều này: "Tôi đang ở đâu thế?"

Anh khom người, bóp lấy khuôn mặt cô và nhìn vào mắt cô như một vị vua đang nhìn từ trên cao nhìn xuống.