Chương 5.2

Hóa ra chị là một luật sư, trong ánh mắt chàng trai trẻ hiện lên nụ cười yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra, mở mã QR của WeChat và đưa nó cho Hứa Tư xem: “Em có thể thêm WeChat của chị vào đây được không?”

Hứa Tư do dự rồi từ chối.

Sau khi chàng trai đó rời đi, Cận Giai Vân theo nhịp điệu sôi động của âm nhạc mới nhận ra Hứa Tư đã kết hôn, cô ấy tiếc nuối nói: “Vừa rồi là lần đầu tiên tớ thực sự hiểu cảm giác muốn ly hôn của cậu đấy, nhưng cậu không có tình cảm, cũng không có tự do, không thể làm gì cả, một con chó săn nhỏ đang yên đang lành cứ như vậy chạy mất.”

Hứa Tư cũng không cảm thấy tiếc nuối: “Từ trước đến nay tớ luôn dị ứng với những người đàn ông cơ bắp.”

Điều này bọn họ hoàn toàn ngược lại, Cận Giai Vân thích những con chó săn có thân hình cường tráng. Đột nhiên, trong đầu cô xuất hiện một bóng người bị âm nhạc bắn phá, lắc lư chiếc eo nhỏ và va phải vào Hứa Tư: “Cũng đúng, cậu luôn thích loại con trai cao gầy và không thích tìиɧ ɖu͙©, ví dụ như Vi Tư Nhâm.”

Nhịp trống mãnh liệt, đinh tai nhức óc, trên sàn nhảy từng trận bùng nổ phấn khích.

Không phải âm nhạc xuyên qua màng nhĩ của Hứa Tư mà là vì ba chữ “Vi Tư Nhâm.” Mỗi khi nhắc đến cái tên này, trái tim cô như thắt lại, lập tức nhớ tới ký ức ngây ngô của tuổi mười bảy.

Cận Giai Vân hối hận vì sự thiếu hiểu biết của mình, nhìn sắc mặt đờ đẫn của Hứa Tư, cô ấy vòng tay qua vai cô, chỉ về phía sàn nhảy: “Cậu có muốn nhảy không?”

Hứa Tư lắc đầu, lại nhấp vài ngụm rượu. Uống xong, cô nói mình muốn đi vệ sinh.

Cận Giai Vân dặn dò cô nhớ nhanh chóng quay lại.

Nhà vệ sinh cách âm không quá tốt nhưng ít nhất có thể yên tĩnh hơn một chút, không có tiếng nhạc chói tai, còn có cảm giác mát mẻ sau cái nóng.

Hứa Tư rửa tay xong, cô cũng không muốn quay lại mà đứng bên cửa sổ thở một hơi. Cô lấy điện thoại di động ra, ma xui quỷ khiến như thế nào cô lại mở ảnh đại diện ra có tên là “Vi” trong WeChat, gần nửa năm trong vòng bạn bè, cô chỉ đăng một tấm ảnh phong cảnh leo núi ở Thành Châu.

Vào giữa mùa hè năm ấy, không khí giống như mùi dâu tây.

Trên bậc thang xi măng của sân thể thao ở trường trung học phổ thông, Hứa Tư và Cận Giai Vân ngồi cạnh nhau, mỗi cầm một ly nước ngọt, chán nản nhìn trời xanh xanh không một gợn mây, và những hàng cây nhãn bị gió thổi nhẹ.