Chương 5

Dưới sân khấu truyền đến tiếng cười đầy thiện ý, phá vỡ bầu không khí nghiêm túc trang trọng, trong nháy mắt nổi lên sóng vui vẻ.

"Duy Duy thật là...... " Sở Tình dở khóc dở cười, "Cái này gọi là gì?"

Hà Đống Trác lắc đầu: "Giống như một đứa trẻ."

Ông cụ Hàn vui vẻ nói: "Người trẻ tuổi mà."

Nếu như vừa rồi hai người hành xử có nề nếp, hiện tại liền hiện ra phản ứng hóa học kỳ diệu, để cho người bên ngoài hứng thú xem náo nhiệt.

Không khí trong sân thả lỏng, ngoại trừ một người.

Sở Phất Duy liếc trộm Hàn Trí Viễn, chỉ thấy vẻ mặt anh vi diệu, im lặng nhìn chằm chằm mình. Cô ho nhẹ hai tiếng, không để ý sắc mặt nặng nề của anh, tiếp tục lớn mật nói tiếp.

"Ghét anh từ nhỏ đã so thành tích với em."

"Ghét anh lúc học tán đả không chút lưu tình, lúc luận bàn đều phải ganh đua khí lực."

"Ghét anh mỗi ngày đều nghiêm mặt, miệng chó không mọc ngà voi."

"Ghét anh ra ngoài thực tập còn khoe khoang với em, sợ em không biết lý lịch của anh, không có việc gì liền thích truyền bá lo âu của đồng lứa."

"Hàn Trí Viễn, chán ghét anh."

"Chúng ta chán ghét nhau lâu như vậy, nhưng vẫn có thể làm bạn với nhau, quả thực là xứng đôi vừa lứa."

Sở Phất Duy nhún vai, thản nhiên ngẩng đầu: "Cho nên kết hôn đi, tiếp tục tra tấn lẫn nhau, không nên gây tai họa cho những người khác."

Tiếng hoan hô trong hội trường vang lên, một mảnh ồn ào.

Vốn dĩ cô tưởng rằng Hàn Trí Viễn nghe xong, sắc mặt anh sẽ xanh mét, thân hình cứng ngắc, ngại thể diện nên giận mà không dám nói gì.

Không ngờ anh lấy tay che mặt, bị cô chọc cười.

"Cảm ơn ba mẹ đã cho con nhìn thấy một thế giới khác, khiến con trở thành chính mình."

"Làm con cái, làm bạn đời, làm cha mẹ, dựa vào sự giáo dục hết lòng của hai người, cho dù tương lai có thêm bao nhiêu thân phận mới, con vẫn là con người cũ của mình, qua một trăm năm nữa cũng sẽ không thay đổi."

Sở Tình và Hà Đống Trác lộ vẻ vui mừng.

"Cảm ơn ông Hàn đã nuôi dưỡng Hàn Trí Viễn, ông phải chú ý thân thể, để phòng ngừa anh ấy chọc giận ông, cháu sẽ mang anh ấy đi." Cô trêu ghẹo, "Không cần cảm ơn, ông đối xử với cháu rất tốt, đã tặng cháu rất nhiều thứ, hai chúng ta không cần khách khí."

Ông cụ Hàn vỗ tay cười to: "Được được được!"

"Cảm ơn mọi người đã vượt ngàn dặm xa xôi tới chúc phúc, hôn lễ chỉ là hình thức, căn bản không có ý nghĩa, thế nhưng tình nghĩa chân thành tha thiết của mọi người đã khiến cho chúng tôi vô cùng cảm động, làm cho vô nghĩa trở nên có ý nghĩa."

"Cuối cùng, chúc mọi người luôn hài lòng với tất cả, cả nhà hạnh phúc, vạn sự như ý."

Hội trường đọc diễn văn sinh động sôi động, đổi lại tiếng vỗ tay nhiệt liệt như thủy triều.

MC ấm áp nói: "Thật là một phát biểu hài hước, chú rể có phản ứng gì với chuyện này không?"

"Không có." Hàn Trí Viễn bình tĩnh nói, "Dù sao miệng chó cũng không phun ra ngà voi."

"?"

Sở Phất Duy liếc anh một cái, hoài nghi anh bị tức điên rồi, ngay cả âm dương quái khí mà cũng diễn ra vài phần bất đắc dĩ và dung túng.

Cô dâu nói xong, tự nhiên đến phiên chú rể.

Hàn Trí Viễn đã sớm sửa sang lại thần thái, thu lại từng chút ý cười, bình tĩnh đối mặt với mọi người.

Anh mặc âu phục đơn giản, lưng và eo được bọc bằng vải vóc có chất liệu rất tốt, hình thành đường cong hoàn mỹ lại lưu loát, như gỗ bách ẩn giấu trong núi sâu, lù lù bất động.

"Rất vinh hạnh khi các vị có thể dành thời gian chứng kiến hôn lễ của tôi và Duy Duy."

"Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn vợ của mình, bây giờ anh vẫn còn không thể tưởng tượng nổi chuyện mình có thể cầu hôn được em, đây là kỳ tích lớn nhất đời này của anh."

Giọng nói trầm thấp nhưng không khàn khàn, như là băng tan chảy, vẫn xen lẫn sự lạnh lẽo của băng vỡ.

Sở Phất Duy nghe thấy một tiếng "Duy Duy", lại theo bản năng rùng mình một cái.

Chiến thuật thật độc ác, đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, đây là muốn làm cho người ta ghê tởm chết sao?

"Khó có thể quên lần đầu gặp gỡ với em, chúng ta đều là những đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ vì anh đánh giá một câu "Cái này cũng không khó" đối với tác phẩm đoạt giải của em, đã bị em ghi hận thật lâu, từ nay về sau kết duyên không thể tách rời."

"Học tập ở trường, hoạt động ngoại khóa, thực tập công sở, thời niên thiếu hiếu thắng em đuổi anh đuổi, không phải là một loại nhớ nhung khác sao."

"Em luôn nói anh cay nghiệt không lễ phép, không có việc gì liền thích đối nghịch với em, kỳ thật có một bí mật, anh đã chôn giấu rất nhiều năm."

Sắc mặt Hàn Trí Viễn hơi chậm lại, hoài niệm nói: "Đã từng, có một cậu bé bị cô bé kiêu ngạo làm cho kinh ngạc, nhưng chỉ có dựa vào hành động ngây thơ mà tự ti, mới có thể thu hút sự chú ý và thương xót của cô bé."

"Giống như kem matcha sặc vị đắng và ngọt ngào, giống như cây đèn Giáng sinh không tắt ở Manhattan."

"Oa oa......"

Biểu lộ chân tình bất ngờ không kịp đề phòng, làm cho người quen thuộc với Hàn Trí Viễn đều cảm thấy chấn động, bọn họ nhao nhao xôn xao.

Toàn trường hưng phấn thổn thức, Sở Phất Duy cũng sửng sốt.

Trong nháy mắt, trong đầu cô trôi nổi những mảnh vỡ quá khứ, ánh sáng lung lay như đèn kéo quân, đang muốn cẩn thận nghe anh miêu tả, ghép lại những hồi ức qua loa một lần nữa, nhưng không ngờ anh lại chuyển đề tài.