Chương 8

"Vậy sao cậu không đoạt giải? Là không thích, hay là không làm được?"

Tiếng trẻ con trong trẻo vang lên sau lưng, Hàn Trí Viễn quay đầu lại, liền nhìn thấy cô bé xa lạ. Cô bé cùng tuổi với anh, vóc dáng xấp xỉ, mặc áo hoodie màu vàng nhạt, hai tay nhàn nhã nhét vào trong túi, quần áo đơn giản nhưng chất liệu tốt, hiển nhiên gia cảnh bất phàm.

"Cái gì?"

"Đổi lại là người khác nói lời này, tôi sẽ không xen vào, nhưng cậu cũng là người có tiền nhỉ."

Cô bé quan sát Hàn Trí Viễn từ trên xuống dưới, không hề e ngại người lớn bên cạnh anh. Dưới ánh đèn, đồ trang sức thủy tinh của cô lấp lánh tỏa sáng, vầng sáng chuyển tới hơi có vẻ chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Cô vô tội nghiêng đầu: "Cho nên cậu không đoạt giải, là không thích, hay là không làm được?"

Giọng điệu của đối phương thả lỏng, thái độ tự nhiên, trên mặt không có cảm xúc dư thừa gì, phối hợp với dung mạo trẻ con như ngọc sứ, thậm chí không phân biệt được là ngây thơ trong sáng, hay là cuồng ngạo bừa bãi.

Sau đó, anh mới biết được cô tên Sở Phất Duy, không chỉ là tác giả của tác phẩm "Đầy sao", mà còn là con gái cưng của Hà Đống Trác, chủ tịch tập đoàn Vạn Tinh.

Đạo Đức Kinh nói: Sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, công thành nhi phất cư, phù duy phất cư, thị dĩ bất khứ (Tạo ra mà không cần chiếm đoạt, làm ra mà không cậy công, thành công mà không ở lại, vì bởi không ở lại nên không phải bỏ đi.)

Vốn dĩ cái tên Sở Phất Duy nên đại biểu cho khiêm tốn nội liễm, nhưng ở trên người cô lại hoàn toàn đảo ngược lại.

Năm ấy, Hàn Trí Viễn còn nhỏ, tiếp xúc với bạn cùng lứa tuổi cũng ít. Trong những đứa trẻ cùng tầng lớp, anh chỉ gặp qua hai loại người, một loại là được trọng điểm bồi dưỡng như mình, quan tâm thành tích và thể diện, mọi chuyện đều theo đuổi sự hoàn mỹ, một loại là giống như Hàn Kỳ được gia tộc nuôi thả, tùy ý học tập vui chơi, tương lai làm con nhà giàu hưởng hoa hồng.

Nhưng Sở Phất Duy như một đạo tia chớp, mạnh mẽ tách ra thế giới của anh, tài năng tinh anh cùng ăn chơi trác táng tùy tính, đều thể hiện trên người cô.

Giống như bây giờ, thẳng thắn đến kỳ cục.

"Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi anh, diễn văn mà anh vừa đọc là có ý gì?"

Giọng nữ bên tai cắt ngang suy nghĩ, Hàn Trí Viễn phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Có ý gì?"

Sở Phất Duy nhướng mày: "Viết những đoạn tình cảm này, là cố ý chán ghét tôi sao?"

Vừa rồi hai người vội vàng ứng phó tân khách, không rảnh rối rắm đọc diễn văn chi tiết, thật vất vả mới có thời gian, đương nhiên cô muốn mở miệng hỏi.

Không biết đọc ở đâu được mấy từ nổi da gà đó, còn tuyên thệ với ba mẹ cô, khiến cho Sở Tình không tự chủ được đỏ mắt, miễn bàn cô có bao nhiêu buồn nôn đến luống cuống.

"Nếu là hợp đồng hôn nhân, tốt xấu gì cũng có thái độ chuyên nghiệp, cũng nên giả bộ chút tình cảm." Hàn Trí Viễn nhíu mày, "Chẳng lẽ giống như cô, chửi bới đối phương trước mặt mọi người?"

"?"

Khá lắm, cô nói một câu, anh phải nói lại ba câu, ngược lại bị anh dạy dỗ.

"Hóa ra là như vậy." Sở Phất Duy ghét nhất là bộ dạng này của anh, trên mặt lại không trở mặt, ngược lại khóe miệng giương lên, kéo dài giọng ca ngợi, "Ông xã thật thông minh -"

"…"

Hàn Trí Viễn nghe xưng hô, như bị sét đánh giữa trời quang, thậm chí con ngươi rung động.

Thật lâu sau, cơn nhồi máu cơ tim của anh mới kết thúc, khó có thể tin nói: "Thật buồn nôn."

"Đáng ghét, ông xã nói chuyện như kẻ thù, sẽ dọa em đấy."

Sở Phất Duy thấy sắc mặt anh đột biến, trong nháy mắt cảm thấy vui sướиɠ, lời nói và việc làm càng thêm khoa trương.

Cô thẹn thùng xoay tới xoay lui, giống như bánh quai chèo, nũng nịu trách cứ: "Nếu là hợp đồng hôn nhân, tốt xấu gì cũng phải có thái độ chuyên nghiệp, cũng nên giả bộ chút tình cảm."

"…"

Cô thật biết cách phản công và làm tổn thương lẫn nhau!

Cả người Hàn Trí Viễn cứng đờ, nắm đấm cứng rắn, nhưng anh không muốn bại trận, giống như trước đây bị cô khıêυ khí©h vô số lần, đều phải chống đỡ một hơi để trả lại.

"Được, vậy tôi sẽ cố gắng để cho giọng điệu ôn hòa một chút."

Ngay sau đó, anh đè nén cảm xúc, dứt khoát lấy đạo của người trả lại cho người, thay vào đó là giọng nói dịu dàng như nước, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "... Duy Duy, em thật buồn nôn."

"???"



Lễ cưới kết thúc viên mãn, tin tức ông cụ Hàn công bố nặng ký, cũng lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai, thổi quét các nền tảng truyền thông lớn. Các phóng viên như kền kền ngửi được mùi tanh, khẩn cấp xoay quanh, đáp xuống, mưu toan xé vụn ra, tìm kiếm máu thịt lấp đầy bụng.

Trong lúc nhất thời, tin tức đưa tin ùn ùn, dẫn tới nhà đầu tư xôn xao.

Vạn Tinh và Hằng Viễn ký thỏa thuận hợp tác, Tiên Ngọc Trai gia nhập ma trận "Tinh thời thượng" và do Sở Phất Duy đảm nhiệm CEO, Hàn Trí Viễn cầm 20% cổ phần đảm nhiệm chức vụ quan trọng của Tập đoàn Hằng Viễn ...... Vô số chi tiết đan xen với nhau, cuối cùng tạo ra mạng lưới lợi ích vững chắc, chỉ đợi thời khắc bắt giữ mạng lưới.

Khách khứa trên đảo Bali lục tục tản đi, người biểu diễn cũng cởi trang phục hoa mỹ xuống, có rảnh thì ở trong phòng thẩm tra đối chiếu điều khoản.