Chương 189: Giật mình

Vệ Ngấn luôn không muốn thừa nhận rằng bản thân mình yêu Tần Hàm Dịch, thậm chí cô còn hi vọng Cao Thiên Du cũng lên án Tần Hàm Dịch vài câu, như vậy thì cô có thể hoàn toàn buông tay.

Thế nhưng, hóa ra tất cả mọi người đều hiểu cô, chỉ có mình cô đang tự lừa dối bản thân mình, cô không muốn thừa nhận sự thực, cô tự cho rằng lựa chọn một sự yên ổn thì tốt hơn với tất cả mọi người.

Nhưng, cô có thể thực sự che đậy đi sự thực không?

“Dĩ Muội, cậu tự mình nghĩ xem! Đừng đợi tới lúc gả cho Hứa An Ca rồi cậu mới lại ngày đêm không quên được Tần Hàm Dịch, tới lúc đó, cậu mới thực sự có lỗi với Hứa An Ca đấy.” Cao Thiên Du thấy cô im lặng hồi lâu bèn tiếp tục nói.

“Tớ biết rồi....” Vệ Ngấn cảm thấy Cao Thiên Du luôn là người mạnh mẽ trong chuyện tình cảm, về phương diện này cô thực sự không bằng cô ấy.

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi!” Cao Thiên Du dặn dò một câu rồi liền cúp máy.

Với tư cách là bạn cô chỉ có thể nói đến thế, quyết định thế nào thì vẫn do Vệ Ngấn.

Bất luận là Hứa An Ca hay là Tần Hàm Dịch, đều có sự mạo hiểm lớn, không ai có thể đảm bảo rằng lựa chọn ai thì sẽ hạnh phúc.

Cúp máy xong, Cao Thiên Du không thể không thở dài một tiếng, tình yêu của Diệp Dĩ Muội và Tần Hàm Dịch là ám bởi lời nguyền nào à, hay làm sao?

Tại sao lại trắc trở mãi không thôi thế?

Cô đang thở dài thì đột nhiên cô giật bắn người vì cảm nhận thấy một ánh mắt lạnh lùng đang hướng về phía mình.

Cô lúng túng quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường nhìn cô với ánh mắt oán trách, cô cười gượng gạo và nói: “Em xin lỗi!”

“Cao Thiên Du, anh hận em.” Cảnh Hạo nghiến răng nói một câu rồi quay lưng về phía Cao Thiên Du chẳng thèm quan tâm tới cô nữa.

Vừa nãy Cao Thiên Du đã đẩy Cảnh Hạo ở trên người mình xuống, cô biết tội mình rất lớn, nếu không hạ mình với người nào đó thì anh nhất định sẽ không tha cho cô.

“Cảnh Hạo.” Cô nhìn vào lưng anh khẽ gọi, anh vẫn mặc kệ cô, vậy thì cô liền gọi một cách thân mật hơn: “Anh Hạo.”

Anh vẫn như không nghe thấy, cô bất lực, chỉ có thể ra đòn cuối cùng.

“Chồng ơi, em sai rồi.”

Cảnh Hạo vừa nghe thấy câu này xương cốt đều mềm nhũn ra, thế nhưng tha thứ cho cô dễ dàng quá thì lần sau cô lại được thể mà lấn tới.

Vậy là anh quay đầu lại, trừng mắt lên nhìn cô: “Cao Thiên Du, em có biết em đẩy anh xuống như thế tổn hại tới sức khỏe anh nhiều thế nào không?”

Cao Thiên Du lườm anh một cái, nhiều thế nào? Chẳng phải là anh vẫn đang gầm lên với cô à?

“Không phục đúng không?” Cảnh Hạo gân cổ lên hỏi.

“Phục.” Cao Thiên Du trả lời một từ vừa nghe đã biết không thật lòng, rồi cô lại hỏi: “Vậy anh nói xem anh muốn em làm thế nào?”

Cảnh Hạo tuy không hài lòng với ngữ khí cô nói nhưng anh biết, anh mà dám lắm lời nữa thì Cao Thiên Du tuyệt đối sẽ phát điên.

Vậy là, anh thấy tới lúc dừng được rồi, chỉ nói có một câu: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Cao Thiên Du rùng mình một cái, có điều trong lòng cô lại cảm thấy có một sự ngọt ngòa kì lạ, miệng cô khẽ trộm cười, cô liền ghé sát lại gần Cảnh Hạo, còn chưa đợi cô hôn anh thì anh đã ôm chặt lấy cô, lật người lại đè xuống người cô, hôn lên môi cô điên cuồng.....

Vệ Ngấn cả một đêm không ngủ, cô dậy rất sớm, cô muốn làm bữa sáng cho Tiểu Lạc Lạc và Hứa An Ca.

Hứa An Ca nghe thấy bên ngoài có tiếng động anh cũng liền thức dậy, đi vào trong bếp, đúng lúc nhìn thấy cô đang làm bữa sáng.

Anh đi lại gần, do dự một lát rồi từ phía sau anh ôm lấy eo cô.

Vệ Ngấn cơ thể cứng đơ lại, rồi cô nói: “Để yên em làm, anh ra ngoài đợi một lát nữa thôi là có thể ăn sáng rồi.”

“Vệ Ngấn, hàng ngày anh nằm mơ đều hi vọng, có một buổi sáng anh có thể nhìn thấy cảnh này, có thể ôm em như thế này.” Hứa An Ca không những bỏ cô ra ngược lại còn ôm chặt hơn.

“An Ca....”

Bầu không khí thế này làm cô muốn nghẹt thở, cô đang định nói gì đó thì từ trong phòng truyền tới tiếng chuông điện thoại, bọn họ dường như lúc này mới có lý do, anh lập tức bỏ cô ra, nhanh chân quay về phòng, ánh mắt có phần hoảng loạn, môi khẽ nở nụ cười cay đắng.

Anh biết rõ ràng trong lòng cô người mà cô nhớ tới là Tần Hàm Dịch nhưng anh vẫn không can tâm buông tay, anh nguyện cứ giày vò thế này....

Anh ở trong phòng nói chuyện điện thoại rất lâu, khi anh đi ra thì Vệ Ngấn đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.

Đứng bên cạnh bàn anh, anh nhìn cô vẻ khó khăn rồi gọi: “Tiểu Ngấn....”

“An Ca, có gì thì anh nói đi.” Vệ Ngấn không chịu được nhìn anh thế này liền hỏi.

“Tiểu Ngấn, trong buổi công bố trang phục thiết kế nam lần trước, bởi vì chúng ta đột nhiên không có mặt nên dẫn tới việc một số phóng viên đưa ra sự suy đoán, bọn họ cho rằng thiết kế đó có thể không phải do tự tay em thiết kế ra mà chỉ là do em có quan hệ với Hứa thị, Hứa thị đã dùng tên của em, vì thế đã dẫn tới sự bất mãn của phần lớn cổ đông trong Hứa thị....” Hứa An Ca nhìn chăm chú thần sắc của cô, anh không nói tiếp.

“Anh nói tiếp đi, không sao.” Vệ Ngấn không nét biểu cảm gì nói với anh.

Sự việc đó vốn là do cô gây ra, cô bằng lòng chấp nhận mọi trách nhiệm.

“Bọn họ yêu cầu mở cuộc họp báo.” Hứa An Ca nói có vẻ trầm trọng.

“Cái gì?” Vệ Ngấn giật mình trong xoe hai mắt: “Lúc này nếu lại xuất hiện trong tầm mắt của phóng viên thì bọn họ sẽ túm lấy việc của Tiểu Lạc Lạc mà không tha.”

Tin tức về Tiểu Lạc Lạc mới yên bình được mấy ngày hôm nay, cô không muốn có thêm sóng gió gì nữa.

Cô biết, sực việc này có thể yên bình yên như vậy chắc chắn là có người ở phía sau làm gì đó.

Cô không hỏi Hứa An Ca bởi vì cô đoán ra, người làm cho sự việc này lắng lại là ai?

“Anh biết.” Hứa An Ca hiểu Vệ Ngấn như vậy, sao anh không thể nghĩ tới thái độ của Vệ Ngấn chứ?

“An Ca, kể cả anh nói em ích kỷ cũng được, thế nào cũng xong, em không hi vọng có người lại nhắc tới việc của Tiểu Lạc Lạc, nếu như em làm cho Hứa thị gặp phải tổn hại gì thì em sẵn sàng chịu trách nhiệm nộp các khoản thiệt hại.” Vệ Ngấn nói với ngữ khí kiên định và có vẻ xin lỗi.

“Tiểu Ngấn, tới lúc đó Hứa thị sẽ thông báo với tất cả các phóng viên, không được hỏi vấn đề cá nhân, chỉ có thể hỏi câu hỏi liên quan tới việc thiết kế, nếu có phóng viên nào không tuân thủ quy tắc thì sẽ mời rời khỏi hiện trường.” Hứa An Ca lập tức nói giải thích.

“Anh muốn em sẽ tham gia?” Vệ Ngấn hỏi lại Hứa An Ca.

“Em cũng biết, cha anh cũng rất khó xử trong sự việc này, anh không muốn ông ấy già rồi lại bị những cổ đông đó ép.” Hứa An Ca nói với giọng cầu khẩn.

“Được.” Vệ Ngấn gật đầu, đối mặt với Hứa An Ca cô không có cách nào để từ chối.

Thế nhưng, trong lòng cô lại cảm thấy rất bất an, cô luôn cảm thấy sự việc này không chỉ đơn giản như vậy.

Vệ Ngấn hít thở một hơi thật sâu, cô kìm nén sự lo âu trong lòng rồi hỏi: “Khi nào thì cuộc họp báo được tổ chứ?”

“Ngày mai.” Hứa An Ca dừng lại vài giây rồi đột nhiên hỏi: “Tại sao em lại đồng ý?”

“Bởi vì em tin anh, bởi vì em không muốn làm khó anh.” Vệ Ngấn trả lời.

“Thế nhưng, anh cũng không nắm bắt, kiểm soát được tình hình! Tiểu ngấn, nếu như tới lúc đó xảy ra chuyện gì thì em đừng trách anh có được không?” Hứa An Ca tự cười chế giễu và hỏi cô.

“Vậy thì làm thế nào? Anh muốn em bây giờ rút lui à?” Vệ Ngấn gượng cười bất lực.

“Anh chỉ muốn em nghĩ trước hết mọi hậu quả có thể xảy ra rồi hãy quyết định, đừng để bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, kể cả anh.” Hứa An Ca nói.

Vệ Ngấn bằng lòng nghe và tin tưởng anh khiến anh rất vui, nhưng anh cũng không hề hi vọng Vệ Ngấn vì thế mà không suy nghĩ gì đã chấp nhận. Anh sợ Vệ Ngấn có một ngày sẽ hối hận...

“An Ca! Anh cứ sắp xếp đi! Em hiểu ý anh.” tuy cô có cảm thấy thái độ của Hứa An Ca có phần kì lạ nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.

Nếu Hứa An Ca cũng không thể tin tưởng thì cô thực sự không biết trên thế giới này cô còn có thể tin tưởng ai nữa.

“ĐƯợc, nếu em đã quyết định rồi vậy thì lát nữa anh sẽ đi sắp xếp một chút. Bảo an ở đó anh cũng sẽ tự tìm người, anh sẽ cố gắng hết sức không để xảy ra vấn đề gì.” Hứa An Ca nói với cô chắc chắn như thể anh đang hạ quyết tâm.

“Vâng.” Vệ Ngấn gật đầu, có lời nói đó của anh cô cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

“Tiểu Ngấn, em thực sự định kết hôn với anh à?” Hứa An Ca hỏi với ngữ khí rất nghiêm túc.

Vệ Ngấn hơi đơ người ra, thần sắc cô trùng xuống như thể có chút do dự.

“Thôi bỏ đi, coi như anh chưa hỏi.” một lát sau Hứa An Ca mới miễn cưỡng phá tan bầu không khí trầm mặc.

“An Ca, em nguyện thử yêu anh, thế nhưng, nếu như em không làm được thì anh hãy bỏ tay em ra, anh cứ mặc kệ em, được không?” Vệ Ngấn lấy hết dũng khí nói những lời này với Hứa An Ca.

“Tiểu Ngấn....” Hứa An Ca muốn nói: “Anh không làm được, anh sẽ không buông tay đâu.”

Thế nhưng, anh biết, anh không thể nói, nếu anh nói ra thì chẳng khác nào anh đang đẩy cô ra xa mình.

Anh chỉ có thể nở một nụ cười chua xót, ôm cô vào lòng, anh sợ lúc này cô sẽ biến mất, anh cùng không dám dùng lực để ôm cô, anh sợ cô sẽ vỡ tan ra....

Anh yêu cô, yêu cô hơn cả bản thân mình....

Nằm ngoài dự liệu của Vệ Ngấn, cuộc họp báo lần này được tổ chức ở khách sạn Vĩnh Dạ Yên Hỏa. Tuy Vệ Ngấn không muốn tổ chức ở đó nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì.

Dù sao thì sự việc cũng đã tới nước này rồi, nếu như cô mà còn không tham gia thì chỉ khiến cho mọi việc rắc rối thêm thôi.

Thế nhưng, cô thực sự rất muốn hỏi Hứa An Ca rằng anh biết trước mọi việc tại sao lại không nói cho cô biết.

Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì?

Khi nghĩ tới đây, cơ thể cô bắt đầu run lên, trong lòng cô có một dự cảm chẳng lành.

Cô tưởng rằng anh sẽ lên tiếng giải thích với cô, thế nhưng cô không hỏi thì anh cũng không có một lời giải thích nào.

“Tiểu Ngấn, đừng căng thẳng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Dưới bãi đỗ xe trong tầng hầm, Hứa An Ca nắm lấy tay Vệ Ngấn an ủi cô.

“An Ca, anh nói xem hôm nay sẽ có việc gì không?” Vệ Ngấn bình tĩnh nhìn Hứa An Ca và hỏi.

Hứa An Ca vuốt những sợi tóc lòa xòa trên mặt Vệ Ngấn ra sau rồi nói với cô nhẹ nhàng: “Tiểu ngấn, buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh giải quyết cho xong việc này rồi có thể cùng nhau về nhà, cùng chơi vui vẻ với Lạc Lạc.”

“Được, chúng ta mau chóng giải quyết sau đó cùng về nhà với Lạc Lạc.” Vệ Ngấn gật đầu, đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.

Vệ Ngấn nhìn bãi đỗ xe yên lặng, cô quay đầu sang nhìn Hứa An Ca: “Bảo an làm cũng khá nhỉ! Bãi đỗ xe tầng hầm vậy mà không có một phóng viên nào lọt vào được.”

“Trước khi chúng ta tới, ở đây đã được kiểm tra một lượt rồi, không cho bất kì người nào vào.” Hứa An Ca đi theo Vệ Ngấn, khoác tay lên vai cô đi vào thang máy.

“Chúng ta lên tầng mấy?” Vệ Ngấn hỏi.

“Hội trường phía nam tầng ba.” Khi Hứa An Ca và Vệ Ngấn đi tới thang máy chuyên dụng, nhân viên bảo an đợi ở trước thang máy lập tức mở thang máy ra rời bọn họ vào trong.

Hai người đi thang máy lên thẳng tầng ba một cách yên bình, khi cửa thang máy được mở ra, trước cửa lập tức lóe sáng lên ánh sáng của các loại máy ảnh và máy quay.

“Xin hỏi rốt cuộc nên gọi cô là Diệp tiểu thư hay là Vệ tiểu thư đây?”

“Vệ tiểu thư, cô vẫn luôn che giấu thân thế của con trai là vì muốn gả vào hào môn sao?”

“Hứa thiếu gia, anh thực sự không quan tâm tới việc thay Tần Hàm Dịch nuôi con trai sao?”

“Vệ tiểu thư, có người nói, cô vì Tần tiên sinh bị hủy hoại dung nhan rồi nên mới bỏ anh ấy đúng không?”

“Hứa thiếu gia, anh và Vệ tiểu thư thực sự đã kết hôn chưa? Để tránh lời đồn đại hai người có đồng ý công khai giấy chứng nhận kết hôn không?”

.......

Một đám phóng viên bao vây lấy bọn họ hỏi đủ các câu hỏi, cũng mặc kệ cả hai người không trả lời, bọn họ vẫn hỏi.

“Xin lỗi, nhường đường một chút, hôm nay chúng tôi tới đây là để nói chuyện công, chuyện riêng sẽ không trả lời câu hỏi nào hết.” Hứa An Ca dùng ánh mắt ra hiệu cho những bảo an ở phía sau mời đám phóng viên tránh ra.

“Nếu không nói chuyện riêng, vậy thì có thể nói một chút tại sao lần này Vệ tiểu thư lại hợp tác cùng với Hứa thị không?” một phóng viên lập tức chất vấn không tha.

“Xin lỗi, về việc công, nếu các phóng viên có vấn đề gì thì lát nữa hãy hỏi trong buổi họp báo.” Hứa An Ca và Vệ Ngấn dưới sự bảo vệ của bảo an cuối cùng cũng coi như thoát được vòng vây, đi vào hội trường và ngồi xuống chiếc bàn dài.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, một người đàn ông ngồi phía sau bàn cung kính chào hỏi: “Xin chào Hứa thiếu gia.”

Hứa An Ca lịch sự cúi đầu với anh ta: “Xin chào, giám đốc Hà.”

Sau đó, anh giới thiệu với hai người: “Giám đốc Hà, vị này là Vệ Ngấn. Vệ Ngấn vị này là giám đốc công vụ của Hứa thị - Hà Nghị.”

“Xin chào Vệ tiểu thư.” Người đàn ông khẽ cười, chào hỏi lịch sự.

“Chào anh.” Vệ Ngấn đáp lại nhẹ nhàng.

“Giám đốc Hà, thời gian tới rồi.” người thư ký bên cạnh nhắc nhở một câu.

“Được.” Hà Nghị gật đầu, thư ký ra hiệu cho tất cả các phóng viên hãy yên lặng lại, sau khi ngồi xuống anh ta mới lên tiếng: “Buổi họp báo lần này Hứa thị muốn làm rõ về buổi công bố sản phẩn thiết kế mới lần trước, về những tác phẩm thiết kế của Vệ tiểu thư. Tôi tin là các vị ở đây đều biết tới nhà thiết kế trẻ tuổi Vệ Ngấn, cô ấy có thể giải đáp thắc mắc của các vị ngay tại đây.”

Dứt lời, anh ta hướng ánh nhìn về phía Vệ Ngấn, Vệ Ngấn lập tức hiểu ý, cô tiếp lời, nói khẳng định: “Không sai, sản phẩn trong buổi công bố lần trước đúng là được chính tay tôi thiết kế.”

“Vệ tiểu thư, vậy thì tại sao lần đó cô đột nhiên vắng mặt trong buổi lễ công bố?” có phóng viên lập tức biết rồi còn cố tình hỏi.

Bởi khi trước khi vào hội trường đã có quy định không hỏi về vấn đề riêng tư, chỉ hỏi công việc vì thế phóng viên cũng chỉ có thể hỏi như vậy.

“Việc riêng không tiện nói ra.” Vệ Ngấn lập tức đáp lại.

“Vệ Ngấn vì việc riêng mà vắng mặt trong buổi công bố, cô không cảm thấy đây là một hành động rất thiếu trách nhiệm à?” phóng viên vẫn không chịu bỏ cuộc.

Sắc mặt Vệ Ngấn lúng túng, còn chưa đợi vô lên tiếng, Hà nghị đột nhiên tiếp lời: “Mọi người đừng vội làm khó Vệ tiểu thư, chỗ chúng tôi đây có một tin tức muốn công bố.”

Lúc này ánh nhìn của phóng viên mới di chuyển từ Vệ Ngấn sang phía Hà Nghị.

“Để tránh sự nghi ngờ của mọi người về thân thế của tiểu thiếu gia Hứa Lạc Lạc, vào ngày hai mươi mốt tháng này, Hứa An Ca tiên sinh sẽ tổ chức hôn lễ bù với Vệ tiểu thư ở trong nước, đồng thời, Hứa gia sẽ chính thức công khai để tiểu thiếu gia Hứa Lạc Lạc nhận tổ nhận tông.” Hà Nghị công bố dõng dạc.

Khi Vệ Ngấn nghe thấy cô liền giật mình há hốc mồm nhìn Hứa An Ca....