Chương 5

Thành phố Nam phía đông giàu có, phía tây quý tộc, nhưng nhà họ Tề ở phía tây lại là ngoại lệ. Nhà họ Tề là gia đình danh giá giàu có, không biết đã sản sinh ra bao nhiêu anh hùng trung nghĩa. Ngoại lệ duy nhất của nhà họ Tề chính là cậu ba nhà họ Tề - Tề Duật Lễ. Anh cùng ba người khác đã thành lập một đế chế kinh doanh như hiện tại, doanh nghiệp Hoắc thị hàng đầu ở thành phố Nam. Giàu sang và quyền quý, nhà họ Tề đều có đủ.

Nghe nói là trong thế hệ này của nhà họ Tề chỉ có một đứa cháu gái là Tề Nguyệt này, là “trăng” sáng trong muôn vàn vì sao, tính tình khá kiêu căng, trong lời nói hiện rõ ra sự kiêu ngạo và hống hách.

Hứa Lưu Sương cười nhạt: "Không sao cả, không có ý kiến gì."

Chỉ cảm thấy, rất thú vị.

-

Trên đường về, cả hai đều im lặng.

Tề Duật Lễ luôn là người lạnh lùng ít nói, còn Nam Yên thì vừa lên xe đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không muốn nói lời nào với anh.

Giống như lời anh nói, cô được anh một tay nuôi nấng, bây giờ lại không nói lời nào, thậm chí còn tỏ ra liếc nhìn anh một cái đã là từ thiện lắm rồi, thì Tề Duật Lễ quá rõ là cô đang tức giận.

"Hứa Lưu Sương là con gái tổng giám đốc Công thương nghiệp Bắc Hằng, Hoắc thị và Công thương nghiệp Bắc đã ký thỏa thuận hợp tác một dự án cách đây không lâu, hôm nay là bữa tiệc ăn mừng hợp tác. Anh rời đi sớm, tình cờ là cô ta muốn đến nhà hát thành phố, nên tiện đường đưa cô ta đến luôn. " Tề Duật Lễ luôn lạnh lùng, khi giải thích cũng dùng giọng điệu bình tĩnh.

Phản ứng Nam Yên còn lạnh nhạt hơn, chỉ như có như không mà ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Nhiệt độ xung quanh cũng giảm mạnh theo cuộc trò chuyện giữa hai người. Người trợ lý ngồi ở ghế phụ run lên vì lạnh, lặng lẽ mở lò sưởi phía trước lớn hơn một chút.

Đêm đen sương mù dày đặc, đèn neon trên đường phố lập lòe, điểm xuyết trong màn đêm, tạo thành một cảnh tượng nhộn nhịp đầy màu sắc.

Đường cao tốc thông suốt, đi chừng nửa giờ là đến nhà cũ của nhà họ Tề. Qua cổng đi vào biệt thự là một con đường quanh co, tài xế của Tề Duật Lễ có một đặc điểm, lái xe ổn định đến mức có thể trở thành người sát hạch của trường lái xe. Có rất nhiều khúc cua, tài xế lái xe chậm rãi, sau mười phút, xe cuối cùng dừng lại trước lối vào một ngôi nhà cổ.

Quản gia chào đón: "Cậu ba, ông chủ và ông Hạ đang đi ăn cơm, chắc phải hơn hai tiếng nữa mới quay về." Liếc mắt nhìn thoáng ra ngoài: "Cô Yên cũng đã trở về rồi à, vừa rồi mới có ít huyết yến thượng hạng, để tôi kêu đầu bếp hầm lên rồi đưa tới phòng của cô."

"Cảm ơn chú Lý." Nam Yên chưa bao giờ giận cá chém thớt, dịu dàng cảm ơn.

Căn phòng của họ trong ngôi nhà cũ đều được quét dọn hàng ngày, khi mở cửa bước vào, hương hoa trong phòng xộc vào mũi.

Nam Yên tùy ý đóng cửa lại, ngồi ở mép giường đợi một lúc, nhưng cửa vẫn không có động tĩnh gì, sau đó cô tức giận đứng dậy, đi đến phòng thay đồ, cầm lấy một bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nước ấm dội xuống đầu, một lúc sau, trong phòng tắm tràn ngập khí nóng.

Tiếng nước chảy róc rách át đi tiếng bước chân, Nam Yên đột nhiên quay người lại, không kịp đề phòng đã bị một người nào đó đè lên bức tường đang đầm đìa hơi, mí mắt ướŧ áŧ của cô nâng lên, ngoài Tề Duật Lễ ra thì còn có thể là ai nữa?

"Anh thích làm chuyện lén lút như vậy sao?" Tóc Nam Yên bị nước làm ướt nhẹp, chật vật dán chặt vào mặt. Nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ, thậm chí còn hiện lên vẻ mê hoặc quyến rũ khó tả.

Tề Duật Lễ cũng không động vào cô, mà chống tay lên bức tường bên cạnh cô, nhìn xuống cô. Nghe những lời cô nói, cuối cùng cũng hiểu ra.

"Bởi vì anh trở về mà không nói cho em biết, cho nên mới tức giận sao?"

"Cũng không tính là tức giận."

Nam Yên không muốn dùng tư thế này ở một nơi như vậy để nói chuyện, nên đẩy tay anh ra, nhưng anh lại nắm lấy cổ tay cô ấn vào tường: "Không phải tức giận, thì chính là đang giận dỗi với anh."

"Phải đấy, không được sao?" Nam Yên hít sâu một hơi, l*иg ngực phập phồng nhấp nhô: "Ba ngày trước em đã nói với anh là sẽ về nước. Nếu anh cũng muốn về nước, chẳng lẽ không nên nói cho em biết sao? Nếu hôm nay không cùng Tề Nguyệt đến Nhà hát lớn, không để ý đến xe anh đậu bên đường, vậy có phải anh còn định tiếp tục giấu em không?"

"Không nói với em là bởi vì anh không chắc chắn khi nào sẽ quay lại." Tề Duật Lễ nói: "Đến nhà hát lớn cũng là vì biết là Tề Nguyệt sẽ kéo em đến nhà hát lớn để xem buổi biểu diễn. Anh định đến đó đón em về, hoặc nếu em có hứng thú với buổi biểu diễn thì cũng có thể cùng em xem buổi biểu diễn nhàm chán ở đó."

Giận dỗi cũng phải có giới hạn, anh đã giải thích đủ rõ ràng, Nam Yên thấy chuyển biến tốt nên cũng tém tém lại.

Trước nay cô luôn là một người sống có mục đích rất rõ ràng, biết rõ khi nào nên làm cái gì, không nên làm cái gì, làm như thế nào mới có lợi nhất cho mình.

"… Sao không nói sớm?" Lông mi Nam Yên khẽ run run, cả người như đóa hoa sen sau mưa, xinh đẹp yếu ớt, nhìn thấy mà thương.

"Tạo niềm vui bất ngờ cho em không được sao?"

"Giống khϊếp sợ hơn thì có."

Tề Duật Lễ nhìn thẳng vào cô vài giây, sau đó buông tay cô ra, tay dần dần đi xuống, lòng bàn tay kéo cằm cô, hơi nâng lên, để đôi mắt mờ sương của cô nhìn anh. Ở bên cô nhiều năm như vậy, nhưng Tề Duật Lễ vẫn không thể phủ nhận rằng đôi mắt cô rất quyến rũ, nhìn như đang ấm ức, lại càng giống dụ dỗ hơn.

Nước từ vòi sen chảy xuống tí tách, đập vào người anh, chảy xuống cổ, yết hầu anh lăn lên lăn xuống, đôi mắt đen kịt.

"Là anh suy nghĩ chưa thấu đáo, dọa sợ cô Yên tiếng tăm lẫy lừng của chúng ta rồi." Tề Duật Lễ ép sát, khi nói chuyện hơi thở phả vào mặt cô, xúc tác cho một loại cảm xúc nào đó sinh sôi, giọng nói trầm thấp khàn khàn, có chút lười nhác, đánh gục lý trí mọi người: "Phải làm thế nào mới được xem là niềm vui bất ngờ đây?"

Nam Yên vòng hai tay không trói buộc ra sau gáy anh, nhón chân, ngả vào người anh, cô ghé sát vào tai anh, nghiền nát sự tỉnh táo của anh: "— Làm trong phòng tắm."