Chương 3: Lần Đầu Ướŧ áŧ (H+)

Viên Hân biết câu nói đó của Thành Luân đại diện cho điều gì. Số lần cả hai người ân ái khá ít, chỉ xảy ra mỗi khi anh không thể kiềm chế du͙© vọиɠ của bản thân. Mỗi lúc ấy anh đều sẽ nói ra câu đấy như thể đang hỏi ý kiến của cô. Nếu cô không chấp nhận thì anh sẽ tự xử lý một mình. Dù vậy cô chẳng bao giờ từ chối những lúc có thể gần gũi với anh.

Tuy nhiên lần này không hề giống với những lần trước. Viên Hân muốn cự tuyệt Thành Luân vì những gì đã xảy ra ở kiếp trước nhưng cơ thể đã tạo thành thói quen chấp nhận. Khi chiếc khăn bị rút ra khỏi người thì cô mới bàng hoàng mà lắp bắp:

“Anh… Anh đợi chút… Em không…”

Chụp lấy bàn tay đang quơ loạn xạ trên không trung của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên đó. Cả cơ thể cô đã phơi bày trước mặt không khác gì một miếng mồi ngon. Lần này dường như anh bỏ ngoài tai lời từ chối của cô.

Thành Luân cúi xuống, nhanh chóng ngậm lấy đôi môi của Viên Hân để cô không còn cơ hội phát biểu gì thêm. Hai chiếc lưỡi tìm đến nhau khiến cả căn phòng vang lên tiếng chùn chụt ướŧ áŧ.

Bàn tay của anh không hề rảnh rỗi mà bóp lấy đôi thỏ ngọc múp thịt. Mỗi khi ngón tay anh sượt ngang đỉnh ngọc thì cả cơ thể cô không thể khống chế được mà run lên. Dù thế, thứ đáng quan tâm nhất chính là hang động bên dưới. Anh bắt đầu tháo y phục trên người, sau đó chẳng có một màn dạo đầu nào mà tiến thẳng vào bên trong.

Viên Hân cắn răng, chịu đựng cơn đau thắt từ bên dưới truyền lên đại não. Cô không kêu rên một tiếng nào vì không muốn khiến cho Thành Luân cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên hai người chỉ thường ân ái vào ban đêm với chiếc đèn tắt lịm. Viên Hân biết khi ấy có lẽ Thành Luân đang liên tưởng cô thành Đan Vy để có thể dễ dàng trút bỏ du͙© vọиɠ. Dần dần cô cũng không còn mở miệng kêu rên một tiếng nào để có thể hoàn thành hư ảo mà anh tạo nên.

Vậy mà hôm nay họ đang ân ái ngay khi trời vẫn còn sáng. Ánh nắng cứ chiếu vào khung cửa sổ khiến mọi thứ trong phòng trở nên rõ ràng hơn. Điều này khiến Viên Hân ngại ngùng không thôi, bởi vì cơ thể cô vốn có chút mũm mĩm chứ chẳng hoàn mỹ như Đan Vy. Vì thế cô càng không muốn phải đối diện với ánh mắt của anh và khiến anh phải thất vọng.

“Lẹp bẹp!”

Tiếng va chạm này khiến hai người đột ngột đứng hình. Thành Luân nhìn xuống bên dưới, sau đó động thêm vài cái với vẻ mặt không thể nào tin được. Giây sau, anh nở nụ cười gian manh và nhìn thẳng vào mắt cô:

“Viên Hân, em ướt rồi.”

Đúng vậy, bên dưới của cô từ lúc nào đã ướt đẫm và trơn tru. Việc này khiến anh ra vào dễ dàng hơn, không những vậy mà còn tăng thêm kɧoáı ©ảʍ cho cả hai. Những lần gần gũi trước chỉ khiến cô đau đớn nên đường đi vào vô cùng khô ráo, dẫn đến hai người đều không được thoải mái. Dù cô có cố gắng thôi miên bản thân cách nào thì bên dưới vẫn chẳng thể ướt nổi.

Như khám phá ra việc gì vô cùng thú vị, Thành Luân cúi sát xuống bên tai Viên Hân, vừa động nhanh vừa thủ thỉ với chất giọng khàn đặc nhiễm mùi tình ái:



“Có phải em đang thấy sướиɠ không? Nói anh nghe nào.”

Viên Hân muốn tìm chỗ trốn nhưng bên dưới lại bị Thành Luân giữ lại mà ra vào liên tục. Anh không những khiến mật dịch trào ra nhiều hơn mà còn tìm được điểm nhạy cảm nằm sâu bên trong cô.

“Á!”

Viên Hân thốt ra một tiếng dụ hoặc cũng là lúc cô đạt cao trào. Lần đầu tiên trong đời, cô trải qua cảm giác này khiến cả cơ thể giật lên từng hồi.

Thành Luân cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi. Từ cái lần cả hai lỡ lầm do anh say xỉn thì đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tiếng kêu gợϊ ȶìиᏂ của cô như thế. Chưa kể đến bên dưới của cô đang bóp chặt lấy vật nam tính của anh khiến anh chỉ muốn phóng túng ra ngay lập tức.

Chưa đợi Viên Hân kịp dứt cơn cao trào thì Thành Luân đã nhanh chóng tiến công đợt thứ hai một cách dồn dập.

“Á… Đừng mà… Nhanh… Nhanh quá… Em không chịu nổi nữa…”

Ngay khi Viên Hân đạt cao trào lần nữa, Thành Luân cũng đem tất cả giống nòi của mình vào sâu bên trong hang mật của cô. Anh thở dốc, nhìn người bên dưới thân mình đã bị nhuốm màu du͙© vọиɠ thì khẽ liếʍ môi. Dù vậy anh vẫn còn công việc nên chán chường vì không thể làm thêm một lần nữa.

Thành Luân đi vào nhà tắm để rửa sạch bản thân, sau đó lấy ra chiếc khăn đã nhúng qua nước ấm mà lau sạch sẽ cả người cho Viên Hân. Anh nhìn cô đang không còn tí sức lực nào trên giường mà khá hãnh diện về bản thân.

“Em nghỉ ngơi đi. Anh lên công ty đây.”

Viên Hân nghe thấy thế thì muốn đứng dậy để tiễn Thành Luân đi nhưng lại bị anh ấn xuống giường.

“Không cần, em nằm nghỉ đi.”

Viên Hân nhìn bóng lưng của Thành Luân khuất sau cánh cửa thì âm thầm rơi nước mắt. Cô lần nữa rơi vào sự ấm áp vô hình mà anh mang tới, hay tất cả chỉ là sự ảo tưởng của riêng một mình cô. Hôm nay, anh không khác gì một con sói chỉ chực chờ nhào vào miếng mồi. Nhưng khi xong chuyện thì sẽ rời đi không chút thương tiếc. Cô đã quen với điều đó, nhưng trái tim vẫn đau như lần đầu.