Chương 2: SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG

Rời khỏi gia đình hào môn của mình, Tống Nhật Thiên Kim theo chân người đàn ông vừa mới đăng ký kết hôn với mình vào hôm qua, nay bước vào ngưỡng cửa của một gia đình mới.

Phải, cô cùng người ấy chỉ mới đăng ký kết hôn ngày hôm qua. Nay theo người ta về nhà mới, chứ chưa được tổ chức hôn lễ, chưa được xe hoa rước về nhà một cách vẻ vang.

Đào Sở Khâm bảo rằng, kinh tế còn eo hẹp, nếu tổ chức lễ cưới phải chi ra một số tiền lớn. Hắn nói, muốn người phụ nữ của hắn xinh đẹp, lộng lẫy nhất trong ngày trọng đời trong đời, nên muốn cô chờ thêm một thời gian, khi nào hắn có đủ tiền sẽ bù đắp thoả đáng cho cô.

Giờ cứ đăng ký kết hôn, rồi dọn về sống chung trước, vì tình yêu mà, nên hắn nói sao thì cô nghe vậy.

Lúc tình màu hồng, chỉ cần bên nhau là đủ, đâu cần biết thực tế phũ phàng ra sao...

Căn hộ mới của cô và chồng nằm ở chung cư A. Có một sự thật là, căn hộ này được mua bằng tiền tiết kiệm của cô lúc còn sống cùng với ba mẹ đã tích góp tiền tiêu vặt mà có được.

"Chà, hai đứa về tới rồi đó à?"

Cửa nhà vừa mở, Tống Nhật Thiên Kim đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ vọng ra. Bước vào, cô mới biết đó là một quý bà trung niên chừng hơ. bốn mươi tuổi.

"Đây là ai vậy anh?"

"Quên nói với em, đây là mẹ anh, người anh hay kể với em rằng bà đã một tay chăm lo cho anh từ nhỏ tới giờ ấy."

Đào Sở Khâm nhiệt tình giới thiệu, lúc đó trên mặt Thiên Kim vẫn còn nét bở ngỡ lắm, bởi vì quen nhau cũng được bốn năm tròn, nhưng đây là lần đầu tiên cô được gặp mẹ của bạn trai, nay là mẹ chồng.

"Dạ, con chào mẹ!"

"Ừ, chào con."

Sau câu chào hỏi, Đào Liên Sương liền dùng ánh mắt săm soi đánh giá một lượt Thiên Kim từ trên xuống dưới, khiến cô chợt thấy lúng túng, cho tới khi bà ta mỉm cười.



"Tướng người ưa nhìn, có điều hơi gầy một tí, sau này phải mập mạp hơn thì mới dễ mang thai ha."

Nhìn cô nói xong, Đào Liên Sương lại nhìn sang con trai, tiếp lời:

"Tiểu Khâm, mang hành lý của vợ con vào phòng đi, còn con dâu thì mau vào bếp chuẩn bị cơm trưa, mẹ với chồng con đói lắm rồi ấy. Chờ ăn xong đi, mẹ còn có rất nhiều điều muốn phổ biến cho con hiểu biết, rồi làm theo."

Đào Liên Sương đưa ra liền tù tì cả một tràn văn nói, trong đó có cả yêu cầu nấu ăn, trong khi một tiểu thư khuê cát như Tống Nhật Thiên Kim lại chưa từng động tay vào chuyện bếp núc thì biết gì mà nấu?

"Dạ, mẹ ơi! Mình có thể gọi đồ ăn bên ngoài được không ạ? Tại vì con không biết nấu ăn, nhưng mà từ bây giờ con sẽ học nấu."

Thái độ của Tống Nhật Thiên Kim rất nhã nhặn, dịu dàng, nhưng vẫn khiến Đào Liên Sương thoáng chau mày không vui, nhưng không biết bà ta đã nghĩ gì mà ngay sau đó lại trưng ra nụ cười ôn hòa.

"Cũng được, vậy con cứ gọi thức ăn đi. Nhưng mà mẹ nói trước là mẹ không có tiền để trả đâu nhá!"

"Dạ, việc đó thì mẹ không cần phải bận tâm ạ, con sẽ trả tiền."

Thiên Kim mỉm cười, nụ cười của cô rất đẹp, trong sáng mà lại thanh cao, nhưng có vẻ bậc làm mẹ chồng như Đào Liên Sương không đưa ưa thích cho lắm, bà ta chỉ miễn cưỡng nặn ra cái cong môi xã giao, rồi ngồi xuống sofa.

"Mẹ đói rồi, lo sắp xếp cho chu toàn."

Nghe thấy giọng điệu xuống âm lạnh của bà, nụ cười của Thiên Kim liền vụt tắt.

"Con oder thức ăn ngay đây ạ!"

Nói xong, Thiên Kim liền lấy điện thoại ra, lướt web và nhanh chóng đặt vài suất thức ăn loại thượng hạng.

"Đặt xong rồi ạ, khoảng ba mươi phút nữa nhân viên sẽ giao tới. Giờ con vào phòng một chút."

"Ừm!"



Bà Đào vẫn trầm giọng, nên Tống Nhật Thiên Kim cũng dè dặt lắm. Cùng chồng đi vào phòng, cửa vừa đóng, cô liền nhìn Đào Sở Khâm mà hỏi ngay:

"Mẹ đến chơi hay ở hẳn lại đây với mình vậy anh?"

"Sao em hỏi vậy? Mẹ chỉ có mỗi anh là người thân thôi, giờ anh có nhà có vợ rồi thì phải đón mẹ lên sống chung để có người tiện thể chăm sóc, chứ ở dưới quê một mình không ai lo."

Thái độ của Đào Sở Khâm có đôi phần gay gắt, vừa nói hết câu, liền quay lại nhìn Thiên Kim bằng ánh mắt thiếu thiện cảm.

"Em không muốn mẹ sống cùng chúng ta à?"

"Không phải đâu, em chỉ hỏi vậy thôi mà. Nếu anh muốn mẹ sống chung, em vẫn đồng ý, vì mẹ anh cũng như mẹ của em."

Đào Sở Khâm giờ mới trưng ra nụ cười hài lòng.

"Vậy thì em phải phụng dưỡng mẹ chu đáo, anh chỉ có mỗi bà ấy là người thân thôi. Kính trọng và lo lắng, là trách nhiệm của một người con dâu tốt, em hiểu không?"

"Em hiểu mà! Yêu anh, đương nhiên em cũng sẽ thương luôn người thân của anh."

Kết thúc câu nói bằng một cái ôm, cô chủ động dành cho người đàn ông ấy. Điều đó chứng tỏ, hắn đối với cô là tình yêu vô hạn.

"Mẹ là người nuôi dạy anh nên người, giờ em là vợ anh thì cũng phải nghe lời bà ấy. Mẹ có bệnh tim trong người, em nhớ lưu ý đừng để bà nổi giận."

"Vâng!"

"Vợ ngoan!" Hắn vuốt tóc cô, khóe môi khẽ cong tạo nên nụ cười cao ngạo như một đấng quân vương đứng trước triều thần.

Cô đối với hắn là chân thành, nhưng hắn có thật tâm thật dạ với cô không? Tình yêu này, liệu có xứng đáng để hy sinh?