Chương 46

Khi Tang Nguyệt trở lại chung cư đã là 10 giờ rưỡi.

Lúc đi dạo phố không cảm thấy gì, từ trên xe xuống dưới, vừa bước vào cửa khu liền cảm thấy cả người mỏi mệt, chân đi giày cao gót không thoải mái, chỉ muốn về đến nhà sớm một chút thay dép lê cho thoải mái, sau khi rửa mặt nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Gần đây Tần Thịnh không trở về nhà, cô buổi tối không ở nhà ăn cơm nên dì Điền cũng không có qua đây.

Nhập mật mã vào, đẩy cửa ra.

Đèn cảm ứng trên trần nhà trước cửa tự động sáng lên.

Tang Nguyệt đang chuẩn bị thay giày, dư quang đột nhiên thoáng nhìn thấy Tần Thịnh đang ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, khựng người lại.

Ánh đèn mờ nhạt phác họa ra gương mặt sắc sảo của anh, anh nhắm mắt lại, ngửa cổ ra sau, vẻ mặt hiện lên vẻ mỏi mệt, như là ngủ rồi.

Hai tuần không gặp, khi gặp lại chồng mình, trong lòng Tang Nguyệt có một loại cảm giác nói không rõ.

Không biết anh vì sao lại đột nhiên trở về.

Đã về mà đèn trong phòng khách còn không mở, cứ ngồi nguyên ở đấy.

Tang Nguyệt giơ tay, ấn công tắc trên tường, đèn chùm pha lê trong phòng khách nháy mắt sáng lên.

Tang Nguyệt thay dép lê, mới đi vào bên trong được mấy bước, đã ngửi thấy mùi rượu phả tới.

Dưới ánh đèn sáng chói cô mới phát hiện, làn da trắng nõn của anh ửng hồng lên vì rượu, anh uống rượu, nhìn dáng vẻ có lẽ cũng uống không ít.

Càng tới gần anh, hơi thở mùi rượu càng dày đặc.

Tang Nguyệt đi qua, đang định bảo anh đừng ngồi ở đây mà lên trên nhà nghỉ ngơi đi thì anh đột nhiên mở mắt ra, lđôi mắt đen láy nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Đã về rồi.”

Tang Nguyệt ừ một tiếng.

“Sao muộn như thế này mới về?” Thanh âm Tần Thịnh lạnh căm căm.

Tang Nguyệt nói: “Đi dạo phố.”

Cùng tiểu bạch kiểm đi dạo phố mà cô còn dám nói thật.

Tần Thịnh cười lạnh một tiếng.

Tang Nguyệt nghe ra ý trào phúng trong giọng nói của anh, thần sắc cũng có chút cổ quái, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tần Thịnh mặt không biểu tình mà nói: “Nhiều ngày không gặp,em có nhớ đến anh không?”

Lời này, giống như đang tán tỉnh.

Nhưng anh cố tình dùng ngữ khí lạnh nhạt nói ra, nghe có chút âm dương quái khí.

Tang Nguyệt cảm thấy câu hỏi này của anh không thể hiểu được.

Anh đã không đi công tác, cũng không có bởi vì công việc bận rộn hay xã giao gì đó không thể về mà anh lại ở trong khách sạn cách nhà mười phút đi xe, anh cố ý không trở về nhà, hà tất gì còn hỏi cô cái câu hỏi nhàm chán như có có nhớ đến anh không này.

Tang Nguyệt trong lòng bỗng cảm thấy bực bội, không muốn đáp lại anh, xoay người đi.

Tần Thịnh bắt lấy tay cô, hơi dùng một chút lực kéo ngã cô lên trên sô pha.

Không đợi cô phản ứng lại, anh đã xoay người đè lên phía trên cô, lạnh giọng chất vấn: “Vì sao anh không về nhà mà em không nhắn tin cũng không gọi điện thoại,anh đi đâu em cũng không hỏi, ngay cả chuyện anh đến quán bả lêu lổng em cũng mặc kệ, trong mắt em rốt cuộc có người chồng là anh không?”

“......”

Hơi thở nồng mùi rượu phả lên người Tang Nguyệt, cô bị Tần Thịnh thình lình oán niệm chất vấn làm cho có chút ngốc.

Sau khi phản ứng lại, cũng bực mình.

Là chính anh không trở về nhà.

Dựa vào cái quái gì mà trách cô không nhắn tin không gọi điện thoại.

Nhà ở đây, anh có thích về hay không thì liên quan gì đến cô.

Anh muốn đi đâu lêu lổng thì đi, ngay cả mình cũng không thể quản nổi bản thân, lấy cái cớ gì mà bắt cô quản anh.

Hơn nữa, quán bar anh đến chính là một quán bar an tĩnh, lại còn dẫn theo về sĩ, căn bản không có người phụ nữ nào khác có thể tới gần anh.Tài xế của anh ngay vào hôm đầu tiên anh đến bar đã sớm gọi cho cô bảo cô đến quán bar đón anh về.

Quả thực là không thể hiểu được.

Anh không trở về nhà mà đến quán bar, muốn tìm bậc thang đi xuống để về, còn muốn cô phải phối hợp với anh.

Dựa vào cái gì chứ?

Chỉ bởi vì anh nói anh yêu cô, mà cô từ chối tình yêu của anh, làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh sao?

“Buông em ra.”



Hai tay Tang Nguyệt để ở trên bả vai anh, dùng hết sức lực toàn thân để đẩy anh.

Không chút lay chuyển gì.

Anh giống như tường đồng vách sắt vây cô ở trong ngực.

Tang Nguyệt không thể thoát ra được, tức giận đến nỗi ghé lên vai anh cắn một cái.

Hàm răng chạm vào da thịt, Tang Nguyệt dùng sức để cắn, Tần Thịnh không rên một tiếng, để mặc cô cắn, khuôn mặt áp xuống chôn ở cổ cô, lẩm bẩm gọi tên, “Tang Nguyệt,

anh thật sự khó chịu.”

Tang Nguyệt trong nháy mắt thả nhẹ lực cắn.

“Em có phải thật sự một chút cũng không thèm để ý đến anh không?”

Anh ghé ở bên tai cô, nhỏ giọng lên án, “Anh muốn mời em đi ăn tối, anh hỏi em có ở nhà không, em rõ ràng ở nhà, anh nhìn thấy nhà em sáng đèn, em lại nói em không ở nhà,em chính là cố ý trốn tránh anh, không muốn nhìn thấy anh.”

Tang Nguyệt sửng sốt, giải thích: “Bởi vì mỗi lần anh gặp em đều tặng em một cái túi, quá đắt, thấy mỗi lần đều phải tiêu một hai trăm vạn mua đồ tặng lại, em không đủ sức để trả nên mới theo bản năng nói không ở nhà, em không có cố ý trốn anh.”

Tần Thịnh: “Ngày đầu tiên dọn qua đây, em vẫn luôn ở trong thư phòng làm việc, làm việc đến tận khuya, công việc còn quan trọng hơn cả anh sao?”

Tang Nguyệt nhớ lại chuyện này, không biết phải nói như nào “Không phải anh phải làm việc trước, ở trong thư phòng không trở về phòng ngủ trước sao?”

Tần Thịnh: “Em vẫn luôn rạch ròi với anh, không nhận quà của anh chỉ vì nghĩ đến một ngày phải ly hôn cùng anh, sẽ không xảy ra tranh chấp tài sản, chính là chúng ta vì sao lại phải ly hôn?”

Tang Nguyệt không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, đây là quan niệm tư tưởng khác biệt giữa hai bọn họ, mặc cho cô cảm thấy câu trả lời của mình rất có đạo lý thì anh cũng không thể lý giải.

Không chờ cho Tang Nguyệt đáp lại, Tần Thịnh ngẩng đầu, thất vọng nhìn cô, “Có phải em thật sự không muốn đi cùng anh đến mai sau không?”

Tang Nguyệt bị đôi mắt chứa đựng đầy ủy khuất kia của Tần Thịnh nhìn đến trong lòng khẽ run.

Cô nghĩ, có lẽ bọn họ thật sự không hợp nhau,anh là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua sóng gió nào.

Cô thật sự không thể để anh nhận hết ủy khuất.

Vậy, dừng lại ở đây, kịp thời ngăn chặn sự tổn thương đi.

Cô hít vào một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói: “Anh muốn nghĩ như vậy,em cũng không có biện pháp nào.”

Sắc mặt Tần Thịnh nháy mắt tái nhợt, tựa hồ là không nghĩ tới, cô ngay cả một câu nói có lệ với anh cũng không muốn.

Lông mi Tần Thịnh run rẩy, từ trên người cô ngồi dậy, khẽ nâng cằm, cố gắng giữ gìn sự tự tôn, giọng khàn khàn: “Em đã sớm nghĩ đến chuyện ly hôn có phải hay không?”

Tang Nguyệt ngồi dậy, không nói chuyện.

Tần Thịnh cuối cùng hỏi một câu, “Có phải cả đời này anh không trở lại, em cũng sẽ không để ý hay không?”

Một khoảng lặng im.

Sau một lúc lâu, Tần Thịnh mở miệng, “Sau khi ly hôn, ở bên ngoài gặp phải, hai ta coi như không quen biết.”

Tang Nguyệt thở dài từ dưới đáy lòng, vì cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng đổ vỡ ngắn ngủi của mình.

“Yên tâm đi, sau khi ly hôn, chúng ta hẳn là sẽ gặp phải nhau.”

Bọn họ vốn chính là người không cùng một thế giới, cô không đủ trình độ để xen vào thế giới của anh.

Thanh âm Tần Thịnh càng ngày càng lạnh, “Sau khi ly hôn, anh sẽ nhanh chóng quên đi em, bắt đầu cuộc sống mới, em cũng đừng có nhớ thương anh.”

Tang Nguyệt: “Ân, em sẽ không nhớ thương, cũng sẽ không dây dưa gì với anh, chúc anh tìm được một người thật lòng yêu thương anh.”

Tần Thịnh nhàn nhạt cười, “Tốt nhất là như thế, ngàn vạn đừng có lại ở trên hành lang khách sạn đυ.ng phải anh, chủ động nhào lên ôm anh không bỏ.”

Tang Nguyệt cười còn xán lạn hơn cả anh, “Yên tâm đi, em sẽ không thế.”

Tần Thịnh trầm mặc một lát, hỏi: “Em còn có cái gì muốn nói không?”

Tang Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai là cuối tuần, Cục Dân Chính không làm việc, chúng ta buổi sáng ngày kia đến Cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn, thẻ của anh với tiền lương anh chuyển vào thẻ, em chưa hề động vào, sẽ trả lại toàn bộ cho anh, những tài sản khác của chúng ta không có liên quan gì đến nhau nên không cần phải phân chia, trước khi chính thức xử lí thủ tục ly hôn anh mời luật sư soạn sẵn đơn li hôn đi.”

Tần Thịnh nói: “Còn gì nữa không?”

“Nếu muốn ly hôn mà em vẫn còn ở lại bên nhà anh không thích hợp lắm, giờ em lên thu dọn đồ đạc, đợi lát nữa liền dọn đi.”

Dọn đi?

Này là gấp không chờ nổi phải dọn đến ở cùng cái tên tiểu bạch kiểm kia sao?

Tần Thịnh lạnh giọng nói: “Em không cần phải dọn đi, nhà này thuộc về em, anh đi.”

“Đây là nhà của anh, em không cần.”

Tần Thịnh: “Chúng ta hiện tại vẫn là vợ chồng, sau khi ly hôn, anh cũng có nghĩa vụ gánh vác chi tiêu sinh hoạt của em, anh không muốn để cho người khác nói anh bạc đãi vợ trước, anh sẽ sang tên nhà cho em, xem như là bồi thường cho em.”



“Không cần.” Tang Nguyệt từ chối, “Vợ chồng đã li hôn rồi, chúng ta không có con cái chung, anh không có nghĩa vụ gánh vác chi tiêu sinh hoạt của em, ba tháng kết hôn cùng anh, em không phải chịu bất cứ tổn thất gì, anh không cần bồi thường bấy cứ thứ gì cho em, đã là vợ chồng ly hôn thì không nên có liên quan gì đến tiền tài.”

Nói xong, Tang Nguyệt từ trên sô pha đứng lên đi lên nhà, thu dọn hành lý.

Tần Thịnh ngồi ở trên sô pha, nhắm mắt lại, một bi thương chua xót khôn kể xé rách trái tim.

Cô thế nhưng đến ngay cả một câu níu kéo cũng không có.

Như là đã sớm gấp không chờ nổi muốn ly hôn với anh.

Bọn họ còn chưa có ly hôn, cô cũng không muốn ở lại đây thêm một đêm mà muốn đi tìm cái tên tiểu bạch kiểm kia.

Tang Nguyệt, em cũng thật tàn nhẫn.

Vậy cứ kết thúc như vậy đi.

Anh nhất định sẽ quên cái người phụ nữ nhẫn tâm này.

Tần Thịnh ngửa đầu nhìn trần nhà, cảm thấy tim mình lạnh thấu.

Rõ ràng là cô câu dẫn anh trước thế nhưng lại không chịu trách nhiệm như thế.

Nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân, chẳng hề quan tâm đến anh.

Phạm sai lầm, một chút áy náy cũng không có.

Một người phụ nữ tam quan bất chính như vậy, có gì đáng để anh lưu luyến.

Không phải cô không cần anh, là anh nhắc đến chuyện ly hôn trước, là anh không cần cô.

Anh đã cho cô cơ hội, anh vẫn luôn chờ cô chủ động gọi điện thoại, chỉ sợ ngay cả một cuộc điện thoại......

Cô đúng là tàn nhẫn.

Tiểu bạch kiểm có cái gì tốt chứ, còn không phải chỉ biết nấu cơm sao?

Anh cũng có thể học a, vì sao phải nɠɵạı ŧìиɧ chứ?

Vì sao phải nuôi tiểu bạch kiểm ở nơi gần nhà bọn họ, dễ dàng để cho anh phát hiện như vậy?

Nuôi tiểu bạch kiểm ở trong căn nhà anh có thể đến thì sao giấu được anh?

Tang Nguyệt sao có thể ngu ngốc như vậy?

Không, cô không ngu, cô biết đem cậu ta nuôi ở đó anh nhất định sẽ phát hiện, cô ngay cả dì Điền cũng không giấu nổi, sao có thể giấu được anh.

Cô chính là không để bụng anh, cho nên cũng không thèm để ý anh sẽ phát hiện cô nɠɵạı ŧìиɧ.

Cái người phụ nữ tàn nhẫn này, tam quan bất chính, không có tí đạo đức nào, ánh mắt thiển cận.

Không cần anh mà lại đi muốn một cái tên tiểu bạch kiểm dựa vào thủ đoạn bỉ ổi phá hoại cuộc hôn nhân của người khác.

Cô sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.

Anh sẽ chờ ngày cô hối hận đến tìm anh.

Cái tên tiểu bạch kiểm kia chính là thèm tiền của cô.

Anh cho cậu ta một ngàn vạn, cậu ta cư nhiên còn ăn vạ bên người Tang Nguyệt không đi.

Nhất định là do chê số tiền anh đưa cậu ta quá ít, toàn bộ tài sản của Tang Nguyệt có tới chín con số.

Anh ngày mai sẽ cho người đưa cậu ta số tiền chín con số, xem cậu ta có đi hay không.

Cái tên tiểu bạch kiểm kia đi rồi, Tang Nguyệt sẽ biết ngay ai mới là người thật lòng với cô.

Anh chờ cô cầu xin anh, anh cũng sẽ không tha thứ cho cô.

Đồ đạc của Tang Nguyệt không nhiều lắm, khi qua đây chỉ mang theo một cái vali, sau khi qua đây ở tuy rằng có mua thêm rất nhiều quần áo giày dép, nhưng quần áo mùa hè mỏng, không có đồ gì quá to, rất dễ thu dọn.

Chưa đến nửa giờ, cô đã đóng gói xong hết đồ đạc của mình.

Tổng cộng có ba cái vali, đặt dấu chấm câu kết thúc cuộc sống hôn nhân dài ba tháng này của cô.

Tang Nguyệt đem ba cái vali đẩy ra cầu thang, đang định từng bước từng bước xách xuống thì Tần Thịnh bước đến cầu thang, đi lên tầng hai.

Kể cả có ly hôn, làm đàn ông,hẳn là anh cũng có thể giúp cô xách vali xuống.

Cô kéo theo một cái vali trong tay, nói với Tần Thịnh: “Hai cái vali kia, anh hỗ trợ em xách xuống được không?”

Tần Thịnh đứng không nhúc nhích.

Tang Nguyệt nhìn khuôn mặt lãnh khốc của anh, thở dài.