Chương 5: Niết bàn

Trần Thuật bỏ mình, đám thuộc hạ đi theo ông ta nhao nhao buông kiếm đầu hàng. Những thị vệ của Khương Ly nhanh chóng khống chế bọn chúng, bắt bọn chúng quỳ xuống.

"Điện hạ, nên xử trí như thế nào?" Người bịt mặt tới bên cạnh Khương Ly, hỏi thăm.

Khương Ly rút trường kiếm ra, lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ dưới đất.

"Ta phải làm như thế nào?" Nàng lẩm bẩm, mũi kiếm nhuốm máu lê dài trên mặt đất. Cầm tấm chiếu thư đẫm máu kia, nàng chẳng qua chỉ tùy ý liếc một cái, mà đã cảm thấy đau như moi tim ra vậy. Phụ hoàng thực sự đã băng hà rồi...

Người bịt mặt cũng nhìn thấy những chữ trong chiếu thư, sắc mặt đại biến: “Điện hạ, xin nén bi thương!”

Tất cả mọi người quỳ xuống đất, đồng thanh hô: “Điện hạ, xin nén bi thương!”

Nàng nắm chặt tấm chiếu thư, máu tươi theo kẽ tay chảy tí tách xuống đất. Phụ hoàng băng hà, a đệ bị gϊếŧ, những người thân thiết nhất của nàng đều đã rời bỏ nàng mà đi rồi.

"Điện hạ, Đại hoàng tử không còn nữa, điện hạ có tính toán gì không?” Người bịt mặt một tiếng hỏi thăm, cũng hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây. Tiên đế chỉ có hai người con trai, bây giờ Đại hoàng tử không còn, ngôi vị thái tử tất nhiên sẽ thuộc về Nhị hoàng tử.

Khương Ly tiến thoái lưỡng nan. Nàng nhìn ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía mình, đáy lòng nhanh chóng đưa ra quyết định. Nàng muốn đấu, muốn gϊếŧ sạch đám loạn thần tặc tử đó, nàng muốn quét sạch triều chính!

"Tất cả mọi người nghe lệnh!" Nàng nâng kiếm lên, cao giọng nói. Âm thanh của nàng vang vang hữu lực, xua tan đi vẻ lo lắng trong lòng mọi người.

“Gϊếŧ sạch những kẻ này!”

Nàng giơ tay chém xuống, những cái đầu lập tức lăn lông lốc dưới đất, nhuộm đỏ gấu váy nàng.

"Chuyện hôm nay, nếu kẻ nào dám tiết lộ, thì coi như phản quốc.” Nàng lạnh giọng nói.

"Vâng!" Mọi người đồng nói.

Những người này, trước kia đi theo mẫu phi của nàng, sau này lại đi theo nàng. Nàng thường gọi bọn họ là “Vô Diện”, bởi vì bọn họ luôn núp trong bóng tối, ẩn vào đám người. Bọn họ không có mặt, chỉ có một trái tim trung thành.

"Kể từ hôm nay, ta ban cho các ngươi gương mặt. Các ngươi từ hậu trường bước ra sân khấu, các ngươi chính là cánh tay đắc lực của Tân đế!” Sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng giọng nói lại vô cùng đanh thép.

“Chúng ta thề chết đi theo điện hạ!” Mọi người trăm miệng một lời.

“Đi lấy dầu cây trẩu lại đây!” Lúc này nước mắt trên mặt Khương Ly đã khô, không phải là nàng không đau lòng, mà là nàng không được phép đau lòng.

Năm sáu người đi ra ngoài trướng, lúc này Khương Ly mới có thể nhìn Khương Túc một chút.

Nàng chậm rãi ngồi xuống, vươn tay che đi vết thương trên bụng y. Lúc này máu đã sớm chảy khô rồi, nhưng nàng cảm thấy làm như thế này có thể giúp a đệ mình cầm máu vậy.

"Một, hai, ba..." Nàng bi ai đếm số vết thương trên người a đệ của mình. Mỗi một số đếm, giống như một mũi dao đâm vào tim nàng vậy. Những kẻ ở thành Trường An, nàng sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào!

"Điện hạ, dầu cây trẩu đã mang tới." Người bịt mặt thấp giọng nói.

“Chuyển thi thể của nữ gian tế kia tới, đổi cho Đại hoàng tử.” Khương Ly vuốt mắt cho Khương Túc, để y nhắm hai mắt lại.

"Vâng." Mấy người khiêng thi thể của Khương Túc ra ngoài. Chẳng mấy chốc, thi thể của Thanh Hà đã nằm dưới chân Khương Ly, trên người bị dội đầy dầu cây trẩu.

Toàn bộ trong trướng, đều bị dội đầy dầu cây trẩu, ngửi muốn nôn.

Khương Ly tiếp nhận bó đuốc, ánh lửa hắt lên gương mặt tái nhợt của nàng.

"Các ngươi cần nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, trên đời không còn Khương Ly nữa. Ta ban gương mặt của ta cho các ngươi.” Giọng nói của nàng lạnh lùng, một mình đứng ở giữa một đám người đang quỳ gối, giống như một lá cờ trên chiến trường, tập hợp tinh thần chiến đấu của mọi người.

"Mọi người nghe lệnh của ta, sơ tán khỏi doanh trại!" Nàng hét lớn một tiếng, sau đó, doanh trại nháy mắt chỉ còn lại một mình nàng. Nàng mặc bộ y phục của Khương Túc, ném bó đuốc vào thi thể đã nhúng đầy dầu cây trẩu.

Nàng vươn tay lên, xắn tay áo để lộ ra một phần da thịt, sau đó vươn tay trái vào trong lửa. Ngọn lửa nóng rực bao lấy làn da trắng sứ mềm mại của nàng, cơn đau thấu xương khiến nàng nhanh chóng rụt tay trở lại.

Trong lều bùng lên một ngọn lửa dữ dội, nàng dùng kiếm cắt ống tay áo, quay người rời đi.

Lúc tấm rèm được vén lên, thân hình gầy gò của nàng lập tức hiện ra trong làn khói dày đặc.

"Đại hoàng tử bình an vô sự! Ông trời đã phù hộ Đại hoàng tử!” Có người kêu lên.

Những tiếng kêu rải rác lập tức hội tụ thành một tiếng kêu đồng thanh: "Trời phù hộ cho đại hoàng tử!"

Cánh tay trái của Khương Ly bị bỏng nặng, máu tươi chảy lã chã. Nàng che mặt nhìn bầu trời, nước mắt lặng lẽ rơi.

A đệ, từ trước đến nay đệ đều không tranh không giành. Từ nay về sau, a tỷ giúp đệ tranh!