Chương 99: Vật cản trở?

Nè Ji, tình trạng của Anny sao rồi hả? Sao chưa gì, mà em trở về đây rồi?

Vừa nhìn thấy cô em họ trở về trong bộ dạng bơ phờ thì Addy đã buộc miệng lên tiếng hỏi. Cô đưa mắt nhìn ông anh điển trai, liền nở nhẹ một nụ cười. Sau đó, giữ chặt hai bên quai đeo balô rồi từ tốn ngồi xuống Sofa đối diện anh:

- Đã ổn hơn rồi anh à. Hơn nữa ở đó còn có EB chăm sóc nó 24 trên 24. Cho nên, em sẵn tiện về đây trước. Vì em không muốn làm kì đà cản mũi họ.

Cô đáp. Nghe thấy câu trả lời từ miệng Ji, Addy trong bất giác mỉm cười:

- Vậy thì được rồi! Hai đứa nó tình cảm trở nên thân thiết như vậy cũng rất tốt!

Nói rồi, ai kia tiếp tục công việc hướng mắt vào laptop đặt trên bàn. Ji đảo mắt nhìn quanh, rồi nghiêm túc nhìn lại Addy. Cô nghĩ, thính giác cô không có vấn đề chứ? Addy từ khi nào lại dễ chịu như vậy?

- Như vậy nghĩa là, anh không phản đối hai người họ tiếp tục qua lại với nhau sao? Hình như em thấy, mối thắt của anh với Anny đã được gỡ rồi thì phải!

Thắc mắc, cô dò xét. Những ngón tay được đặt trên bàn phím của anh, ngay lúc này cũng dừng hẳn. Mối thắt, nghĩa là sao?

Rồi ngẩng mặt lên nhìn Ji, anh chau mày:

- Rốt cuộc em muốn nói gì?

- Thì là.. Trước giờ anh đâu có xem Anny là em dâu tương lai của anh đâu. Hai người mỗi lần gặp nhau, đều như nước với lửa vậy đó. Hơn nữa, anh không vui khi nhìn thấy Anny cho lắm. Cho nên, em nghĩ anh luôn có thành kiến với nó!

Cô cẩn thận giải thích. Gật nhẹ đầu nhìn Ji, Addy vội vàng đóng nhanh laptop lại:

- Đúng là ban đầu anh có một chút khó chịu khi nhìn thấy Anny. Nhưng mà có một người, đã thuyết giáo cho anh biết. Thế nào để học cách tiếp nhận người khác. Cho nên, anh là đang tập mở lòng với những người xung quanh. Anh nghĩ, đây không phải là một thay đổi lớn khiến mọi người phải tán thưởng. Nhưng mà anh mong, mọi người có thể thấu hiểu lẫn nhau. Như vậy là đủ rồi! Nếu không còn việc gì khác, thì em lên phòng được rồi!

Trầm ngâm, anh ra lệnh. Dù không biết người đã có gan thuyết giáo Addy là ai, nhưng trong lúc này Ji chỉ có thể ngoan ngoãn gật nhẹ đầu. Sau đó, cô đứng dậy bỏ đi theo lời anh. Nhưng đi được mấy bước, thì cô chợt khựng lại. Rồi quay lại nhìn vào dáng vẻ tĩnh lặng kia, Ji khẽ cười. Rốt cuộc thì anh họ khó ưa của cô cũng đã chịu thay đổi. Và anh, cũng đã hoàn toàn trở thành một con người khác xa với lúc trước. Nhưng mà người khiến anh thay đổi lớn đến vậy là ai chứ?

__________________

“ Nhìn bộ dạng của Zack bây giờ. Thì mình cũng đủ biết, cuộc sống của một đứa trẻ suốt mười bảy năm không có mẹ ở bên cạnh, là như thế nào rồi. Thảo nào, Korean lại oán hận ba đến vậy! Haizzz.. Thật là.. ”

- Đến rồi sao? Uống với em một chút đi!

Lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, Zack hướng mắt về người con trai đứng trước mặt mời gọi. Bây giờ với Shyz mà nói, anh chỉ muốn đánh cho thằng em họ này tỉnh rượu ngay thôi. Nhưng mà, anh lại không ra tay được. Dù gì nỗi lòng của Zack, anh cũng biết được vài phần mà.

Rồi đưa tay giật lấy ly rượu vang trên tay ai kia, Shyz đưa lên môi uống cạn một hơi dài. Sau đó, anh đặt mạnh xuống mặt bàn:

- Như ý em muốn. Còn giờ về nhà thôi! Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi hay không? Muốn uống cho chết hả?-Anh gắt, Zack bất giác im lặng- Anh biết là em không vui. Không cam tâm khi làm một đứa từ nhỏ đến lớn không có mẹ. Nhưng mà em đã từng nghĩ qua. Em như vậy với Khiết Như, trong hai đứa ai thê thảm hơn ai hả?-Shyz tiếp tục gắt. Khẽ đưa đôi mắt đo đỏ lên nhìn Shyz, Zack cười cười. Cũng phải! Nếu so với nó, thì anh tốt số hơn nhiều rồi. Ít ta anh còn có ba. Có một địa vị vững chắc. Có nhiều sự ưu ái từ mọi người. Làm cho người khác phải ngưỡng mộ. Nhưng còn nó, nó đáng thương hơn anh gấp trăm gấp ngàn lần. Vậy bây giờ anh tuyệt vọng, anh yếu đuối cho ai xem đây?

-..

- Im lặng cái gì chứ? Lời anh nói quá đúng hay sao? Em so với những người khác, thì hoàn toàn may mắn hơn nhiều rồi. Nếu ai cũng tuyệt vọng như em ngày hôm nay. Thì chắc trên thế giới này không còn một ai tỉnh rồi. Phó Tính Lâm anh nói cho em biết. Em như vậy rất nhu nhược em có biết hay không?

___________________

- Nếu như anh không còn chuyện gì muốn tôi làm nữa, thì tôi đi về phòng của mình được rồi chứ?

Giữ chặt chiếc khay chứa thức ăn trong tay, nó hướng mắt về con người đang bình thản đâm đâm vào laptop bực dọc hỏi. Trông anh ta cứ như một ông Hoàng ấy. Thật sự không xem lời nó nói ra gì mà. Hơn nữa, còn tiện thể xem nó là ôsin nữa chứ ==! Thật không thể chịu đựng được mà ==!

Rồi di chuyển tầm nhìn về ai kia, anh cười khẩy, rồi nhanh chóng đứng dậy:

- Sao vậy? Em là đang ghen. Khi tôi chỉ quan tâm đến công việc, mà không ngó ngàng đến em sao?

Kiêu ngạo, anh nói. Nó vừa nghe xong, hai con ngươi liền trợn đến nỗi to hơn. Không phải chứ? Cái tên mặt dày này?

-..

- Cũng phải! Bởi vì lẽ đó, mà có một người luôn luôn cứ tơ tưởng đến tôi. Cho nên, avata mà người đó dùng. Chính là ảnh của tên đáng ghét này. Làm sao đây? Người đó là ai nhỉ?

Nói rồi, anh tiện tay lôi từ trong túi ra một chiếc điện thoại màu hồng nhạt. Tiếp theo sau, là cầm lên giơ ra trước mặt nó nhướng mày:

- Trả..

- Trả cho em sao?-Anh tiếp lời, nó không nói gì chỉ theo ý anh gật đầu- Đồng Khiết Như! Em nói em không thích tôi, vậy những thứ này chứng minh được điều gì đây? Nói đi, em thích tôi đúng không?-Ai kia tiếp tục hỏi cung, rồi bất giác tiến gần hơn một chút. Nó vì bước chân anh, mà cũng sợ hãi lùi lại sau. Luôn luôn miệng giải thích:

- Anh bị ấm đầu hả? Điện thoại là của tôi, tôi để ảnh của ai mà không được chứ! Mà anh không biết hay sao? Đôi lúc để ảnh người khác, cũng sẽ tạo sự mới mẻ mà. Hơn nữa, tôi..

- Em làm sao?

- Tôi..

Lời nói của ai đó bị gương mặt ai kia áp gần mà trở nên im bặt. Anh chống một tay lên tường, tay còn lại thì di chuyển lên khuôn mặt nó vuốt nhẹ. Sau đó, nhìn xuống thứ nó đang cầm cười khẩy:

- Em không thấy, nó cản trở chúng ta làm việc hay sao hả?