Chương 5.2: Suy sụp

Hai người dựa vào rất gần, hơi thở giao triền cùng nhau, khoảng cách như vậy đủ để cảm nhận được tin tức tố của đối phương, nhưng trên người Dư An ngoại trừ mùi nước sát trùng nhàn nhạt, cái gì cũng không có.

Bởi vì Dư An cúi đầu, sau cổ lộ ra trước mắt Bùi Diệu, anh không khỏi nhìn về phía chỗ bị thương của Dư An, băng gạc đã được tháo ra, trên làn da vốn mịn màng mỏng manh hiện rõ vết sẹo, dữ tợn khảm vào tuyến thể của Omega, mà nơi vốn chưa tin tức tố lại trở thành một vết thương xấu xí.

“Đừng nhìn.” Bàn tay đầy bọt của Dư An che sau cổ lại, âm cuối run rẩy tiết lộ nỗi lòng của cậu.

Bùi Diệu nhìn về phía người trong gương, Omega cúi đầu, tư thế che cổ lại rất bất lực.

Lặng im giây lát, Bùi Diệu trầm mặc kéo tay Dư An xuống, mở vòi nước ra, nắm đôi tay gầy yếu của Omega đặt dưới nước, rửa bọt đi.

Sau khi rửa tay xong, Bùi Diệu lại rút hai tờ giấy, lau sau cổ Dư An.

Dư An ngập ngừng mở miệng, “…… Bùi gia thật sự có thể tiếp nhận một Omega có tàn khuyết sao?”

Bùi Diệu không đồng ý với hai chữ tàn khuyết: “Tuyến thể của em không có bị hư, chỉ là cần thời gian hồi phục.”

Dư An cười khổ tự giễu, lông mi run rẩy.

Toilet không phải nơi tốt để nói chuyện, nhưng không gian riêng tư chật hẹp, ánh sáng ấm áp bí ẩn, những chiếc kén dày bị bóc ra từng lớp, khiến những lời ngày thường khó nói ra càng trở nên dễ dàng hơn trong không gian riêng tư này.

“Tôi chưa từng nghĩ tới việc kết hôn, càng không nghĩ tới việc gả cho anh.” Dư An nói, “Tôi không thể làm Bùi phu nhân, cũng không muốn quan tâm cái gọi là ‘lợi ích’. Tôi đã đi qua quỷ môn quan một chuyến, tại sao không thể tùy tâm sở dục một lần?”

Đôi mắt đen nhánh của Bùi Diệu yên lặng nhìn chằm chằm Dư An.

“Tôi rất mệt, Bùi Diệu, anh căn bản không hiểu,” Dư An có chút không đứng được, đôi tay chống trên bồn rửa tay, ẩn ẩn có dấu hiệu suy sụp, “Cuộc hôn nhân này với tôi mà nói căn bản là một gánh nặng, chưa từng có ai hỏi qua tôi có nguyện ý hay không, dùng danh nghĩa ‘tốt cho tôi’ để sắp xếp mọi chuyện mà tôi không thể cự tuyệt…… Bùi Diệu, anh buông tha cho tôi được không?”

Những cảm xúc mà cậu giấu kín trong lòng hoàn toàn sụp đổ vào giây phút Bùi Diệu nhìn thấy tuyến thể tràn đầy vết thương của cậu, đây là cọng rơm cuối cùng khiến trái tim cậu tan nát.

Bùi Diệu rất ưu tú, tuổi trẻ sự nghiệp đầy hứa hẹn, gánh vác sự nghiệp Bùi gia, sát phạt quyết đoán trên thương trường, như cá gặp nước.

Nếu là Dư An trước đây, đối mặt với một Alpha như vậy sẽ không thấy sợ hãi, bởi vì cậu cũng rất ưu tú, có tư cách kiêu ngạo.

Nhưng giờ đây mọi thứ đã khác, cậu không còn là thiên chi kiêu tử trong giới âm nhạc nữa, vụ tai nạn xe cộ này làm tan nát mọi thứ của cậu, cả thể xác lẫn tâm hồn, bao gồm cả tự tôn.

Cho nên sau khi Bùi Diệu nhìn thấy tuyến thể đầy vết thương, cậu không thể chịu đựng được nữa, mà sự im lặng kia giống như một tín hiệu, nghiền ép lòng tự tôn còn sót lại của Dư An, khiến cảm xúc của cậu giống như quân bài domino liên tục sụp đổ, nước mắt giống như hạt châu rơi xuống.

Dư An đè nén quá lâu, đến lúc không thể chịu nổi nữa mới phản công thật lợi hại, khi chân đau khiến cậu đứng không vững, vô lực trượt xuống lại được người đàn ông ôm lấy eo làm chỗ dựa, thân thể chỉ có thể dựa vào đối phương.

Bùi Diệu cảm nhận được được sự nóng cháy trong l*иg ngực, đó là nước mắt nóng hổi và hơi thở run rẩy của Dư An, còn có hơi nóng xa lạ nào đó.

Omega quá mức gầy yếu, vòng eo một tay đã có thể ôm hết, thậm chí hơi dùng chút lực đã có thể bẻ gãy.

Dư An khóc rất lâu, như muốn một hơi phát tiết hết những thống khổ đè nén trong lòng mấy tháng này, đến cuối cùng ý thức hỗn loạn, được ôm về giường khi nào cũng không biết.

Chờ khi cậu ổn định lại đã dựa nghiêng trên giường bệnh, mà Bùi Diệu đang ngồi bên mép giường dùng khăn giấy lau nước mắt cho cậu.

Dư An định thần lại, nghiêng đầu né tránh sự đυ.ng chạm của người đàn ông, dư quang lại nhìn thấy vết ướt trên tây trang của anh.

“Xin lỗi.” Khi Dư An mở miệng giọng nói đã khóc đến khàn khàn, “Làm dơ quần áo của anh.”

Chưa đầy nửa tiếng, đi WC trước mặt Bùi Diệu, khóc lóc thảm thiết, một chút thể diện sót lại đã không còn, chỉ còn lại sự chật vật cùng xấu hổ.

Đuôi mắt Dư An lộ ra sắc hồng, đôi mắt khóc đến trong suốt, hơi nước còn sót lại làm suy yếu đi sự lạnh lùng và phản kháng mà cậu cố ý ngưng tụ, trong sự quật cường còn có chút đáng thương.

Bùi Diệu ném khăn giấy vào thùng rác, chờ Dư An hoàn toàn bình tĩnh lại mới mở miệng: “Cuộc hôn nhân này quả thật không phải ý nguyện của tôi và em, nếu ba mẹ tôi đã yêu cầu tôi cưới em, tất nhiên đã chuẩn bị việc em bị tàn phế.”

Lời này quá không lưu tình, sắc mặt Dư An lập tức thay đổi, trắng bệch.

“Bùi gia có thể tiếp nhận, nhưng tôi không thể, tôi không chấp nhận phu nhân của mình là một người tàn phế, cho dù chúng ta chỉ là hữu danh vô thực.”

Bùi Diệu nhìn chăm chú Dư An, ngữ điệu đều đều: “Mạng của em là của hồi môn Dư gia cho tôi, nếu tôi có thể kéo em từ quỷ môn quan trở về, tôi cũng có thể khiến em khỏi bệnh.”

“Nhưng mà Dư An, có một điều em phải biết.” Giọng nói trầm ổn không gợn sóng của Bùi Diệu lướt qua tai Dư An.

“Không ai có thể giúp em trở nên kiên cường, trừ phi chính em không muốn tốt hơn.”

-----------------

MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ