Chương 6.1: Đút cơm

Thông thường truyền dịch đều vào buổi sáng, nhưng hôm nay các bác sĩ phải mở một cuộc họp về tình huống của Dư An, để thoả luận về việc đổi thuốc và phục hồi cánh tay của cậu, đến giữa trưa y tá mới đẩy xe đẩy cùng bác sĩ chủ trị đi vào.

Y tá treoo bình thuốc đã chuẩn bị lên, bác sĩ theo lệ thường hỏi thăm tình hình của Dư An.

Dư An vừa mới khóc không lâu, tâm tình không cao, trả lời cũng rất lãnh đạm, trả lời ngắn gọn có hoặc không.

Bác sĩ đi tới ấn nhẹ vào cánh tay Dư An, bảo cậu ngày thường có thể cầm một vài vật dụng nhỏ trong tay, từ từ khôi phục sức lực và độ linh hoạt ở cánh tay cùng ngón tay, nói xong lại bảo Bùi Diệu cũng phải mát xa nhiều hơn cho bệnh nhân.

Bùi Diệu gật đầu nói được.

“Hôm nay chúng tôi đã đổi loại thuốc mới, có tác dụng với tuyến thể của Dư thiếu gia,” bác sĩ nói, “Gần đây ngài cảm thấy tuyến thể thế nào?”

Dư An: “Không có cảm giác.”

Sau cuộc phẫu thuật trước đó vẫn còn đau đớn, hiện tại hoàn toàn tê liệt, ban đêm Dư An sẽ lén sờ vào sau cổ, làn da kia gập ghềnh, thậm chí không cảm nhận được cái chạm nhẹ, phải véo mạng mới có một chút cảm giác.

Cậu đã chấp nhận sự thật rằng tuyến thể của mình vô dụng.

Bác sĩ giải thích: “Trước đó ngài phải phẫu thuật liên tục, để giữ lại tuyến thể, dây thần kinh cần một thời gian để ổn định tĩnh dưỡng. Hiện giờ đã gần khôi phục rồi, sau này sẽ dùng thuốc để dần dần kí©h thí©ɧ tuyến thể của cậu, cho đến ki hoàn toàn hồi phục.”

Dư An vốn không có biểu cảm gì thoáng thả lỏng, nhìn về phía bác sĩ, “Tuyến thể của tôi vẫn có thể hồi phục sao?”

“Có thể hồi phục, nhưng không thể giống như trước được.” Bác sĩ nói đúng sự thật, “Cụ thể mức độ hồi phục thế nào còn phải phụ thuộc vào tình trạng của người dùng thuốc, hiện tại tôi cũng không dám bảo đảm.”

Thân là Omega, tin tức tố là biểu tượng nhận dạng và bảo vệ cơ thể, nếu không có tin tức tố cân bằng nội tiết tố, sẽ tạo thành một loạt phản ứng dây chuyền không tốt.

Đây cũng là lý do vì sao Dư An nằm viện gần nửa năm nhưng mỗi ngày vẫn phải truyền dịch, để duy trì sự cân bằng nội tiết tố và các chức năng khác nhau của cơ thể.

Sau khi bác sĩ rời đi, Dư An lẳng lặng dựa vào giường truyền dịch, lời nói vừa rồi để lại một gợn sóng trong lòng cậu, cậu ngẩng đầu nhìn nhìn từng tí, vết đỏ ở khóe mắt đã tiêu tan, khôi phục sự bình tĩnh.

Bùi Diệu rất bận, điện thoại cũng có hai chiếc, một chiếc dành cho công việc một chiếc dành cho việc riêng, WeChat trên máy tính không ngừng vang lên, anh lại cầm điện thoại gửi tin nhắn.

Dư An nhắm mắt dưỡng thần, tay còn lại nắm lại liên tục, thực hiện các bài tập phục hồi chức năng đơn giản nhất theo chỉ dẫn của bác sĩ.

Cậu phải truyền rất nhiều thuốc, mỗi ngày ba tiếng, túi thứ nhất hôm nay còn chưa truyền hết đã đến giờ ăn trưa, có tiếng gõ cửa phòng bệnh, sau đó Bùi Diệu nói một câu mời vào, lại là hai vị thư ký sáng nay trở lại.

Một người mang hộp cơm, một người cầm một chiếc túi nhỏ và ôm một vài tài liệu.

Bọn họ đặt đồ xuống, báo cáo công việc cho Bùi Diệu sau đó rời đi.

Dư An không ngủ cũng không mở mắt, một loạt động tĩnh sột sột soạt soạt, mùi cơm tràn ngập trong phòng.

“Ăn cơm.” Giọng Bùi Diệu rất gần.

Dư An mở mắt ra, thấy người đàn ông đã đứng trước giường, bày biện bàn ăn.

Bùi Diệu ấn nút nâng lên, giường bệnh chậm rãi nâng lên một chút, để Dư An có thể ngồi thẳng.

Ba món một canh, một bát cơm, món ăn rất tinh tế thanh đạm.

“Cảm ơn.” Dư An lễ phép nói một câu, vươn tay trái cầm cái muỗng.

Cậu thường dùng tay phải, mặc dù thường luyện đàn nên có thể dùng tay trái, nhưng đó chỉ dành cho đàn, ở những việc khác cậu vẫn tương đối xa lạ.

Tay phải đang truyền dịch, tay trái lại không thành thạo, phải mất ba lần mới múc đồ ăn vào bát được.

Dư An chưa kịp đưa đồ ăn và cơm vào trong miệng, cái muỗng đã bị rút ra.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy Alpha đang cởϊ áσ khoác tây trang ra, mặc áo sơmi và áo choàng, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay săn chắc hữu lực.

Bùi Diệu bưng bát cơm trắng lên, múc một muỗng đậu hủ bông cải, cơm và đồ ăn, đưa đến bên miệng Dư An.

“……” Dư An mím môi, cự tuyệt: “Không cần.”

Bùi Diệu làm lơ lời cự tuyệt của cậu, chỉ nói: “Để nguội sẽ không ngon.”

Dư An cự tuyệt không có kết quả, cố tình không lâu trước đó lại lộ ra một mặt yếu ớt trước mặt người này, khí thế yếu đi, không thể kiên cường được.

Cậu không mở miệng, Bùi Diệu vẫn duy trì tư thế nâng muỗng lên như vậy, cũng không thúc giục cậu.

Dư An giằng co không được, chậm rãi há mồm, ăn đồ ăn do Bùi Diệu đút.

Sự giáo dưỡng từ nhỏ làm từ trước đến nay Dư An ăn cơm luôn nhai kỹ nuốt chậm, cậu ăn rất chậm, sau khi tuyến thể bị thương cũng làm thể lực của cậu chống đỡ hết nổi, nếu ăn vội vàng hoặc ăn nhanh dạ dày sẽ không thoải mái.

Nhìn ra được Bùi Diệu chưa từng đút cơm cho ai, động tác có chút cứng nhắc không quen, nhiều lần làm đồ ăn rơi bên miệng Dư An.

“Xin lỗi.” Trong giọng nói vững vàng của Alpha có gì đó khác lạ.

Dư An vốn cũng có chút xấu hổ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của Bùi Diệu, lại giảm bớt vài phần xấu hổ, tự mình cầm khăn giấy lau miệng.