Chương 6.2: Đút cơm

Sau khi dùng bữa xong, Bùi Diệu đưa cho Dư An chiếc túi nhỏ mà thư ký mang đến, bên trong là các dụng cụ nhỏ giúp cậu phục hồi ngón tay.

“Khi em thấy ổn thì hãy cầm nó trong tay,” Bùi Diệu nói, “Đợi em cảm thấy nhẹ nhàng khi cầm thì đổi vật khác.”

Dư An thử cầm, ngón tay cứng đờ, không có chút sức lực nào do bị co rút, những đồ vật mà trước kia cậu tuỳ tiện nắn bóp lại trở nên vô cùng khó khăn.

Nhưng cậu không sợ vất vả, lúc trước luyện đàn liên tục hơn mười mấy tiếng đồng hồ, ngón tay và cánh tay đều tê đau cũng chịu đựng được, lúc này có cơ hội hồi phục, quyết tâm tự nhiên càng kiên định hơn luyện đàn.

“Nhưng cũng phải có chừng mực,” Bùi Diệu như biết Dư An nghĩ gì, nhắc nhở cậu, “Nhiều quá cũng không tốt.”

Dư An gật đầu, nói với Bùi Diệu: “Cảm ơn.”

Bùi Diệu nhàn nhạt ừ một tiếng, trở lại trên sô pha ăn cơm trưa.

Thuốc truyền có thành phần gây ngủ, không bao lâu Dư An đã ngủ, cậu ngủ rất sâu, trong tay còn nắm chặt dụng cụ phục hồi nhỏ.

Bùi Diệu đang xử lý văn kiện nhìn thoáng qua người ngủ trên giường, đi tới đắp lại chăn, đặt bàn tay đang truyền dịch của Dư An vào trong chăn, tầm mắt anh ngừng lại trên mặt Omega.

Dư An rất thanh tú, gia cảnh xuất sắc lại có thành tích như vậy trong âm nhạc, trên người tất nhiên sẽ mang theo sự kiêu hãnh, nhưng hôm nay vẻ kiêu hãnh đó đã biến thành mầm bện, cậu không còn tự lo cho bản thân, tóc để dài, rũ xuống mắt, khi nằm tóc sau cổ đè trên gối.

Bùi Diệu nhìn chăm chú một lát, duỗi tay vén sợi tóc che mắt Dư An lên, ngón tay nhẹ chạm vào mí mắt cậu.

Lúc Dư An tỉnh lại đã là chạng vạng, ánh mặt trời sắp lặn, tầng mây nhu hòa cam hồng, phía cuối chân trời là một đường âm dương xen kẽ.

Từ sau vụ tai nạn cậu chưa từng được ngủ ngon, giấc ngủ này lại ngủ rất sâu, không hề có giấc mộng nào.

Bùi Diệu không ở trong phòng, trên bàn trà đặt máy tính và văn kiện đang mở.

Dư An vừa tỉnh ngủ, cả người lười biếng, lại nằm một lát cảm thấy khát nước, nâng cánh tay lên đi lấy ly nước, ly pha lê lại ấm áp.

Cậu giật mình, trên ly vẫn còn hơi nước chưa bay hơi.

Bùi Diệu vẫn chưa rời đi, mà đứng ở cửa phòng bệnh gọi điện thoại, mẹ Bùi quan tâm con trai, gọi điện rõ ràng rất dài dòng.

Lúc đầu anh còn đáp lại, sau đó cũng lười đáp lại, đến lúc phải lên tiếng thì anh cũng chỉ vâng một câu.

Nói đến nói đi, đề tài lại quay về điểm ban đầu, mẹ Bùi thở dài nói: “Tiểu Diệu, hôn sự của con là mẹ vô dụng, ba con trọng tình nghĩa, hơn nữa có quan hệ với Dư gia nhiều năm như vậy, hôn ước nhất định phải là 24 năm, không ai nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này, ủy khuất cho con rồi.”

Bùi Diệu dựa vào tường, vẻ mặt lạnh nhạt không kiên nhẫn có vài phần tùy tính.

Bên tai là tiếng lải nhải của mẹ Bùi, trong đầu lại nghĩ đến bộ dáng suy sụp khóc đến bất lực của Dư An trong WC.

“Mẹ và ba con đã thương lượng rồi, chờ thân thể Dư An hồi phục tốt, chúng ta sẽ thương lượng với Dư gia chuyện ly hôn, mặc dù chuyện kinh doanh trong nhà quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng hạnh phúc cả đời của con trai mẹ. Con cứ kiên nhẫn một chút, đến lúc đó……”

“Không cần thiết,” Bùi Diệu ngắt lời mẹ Bùi, “Con cũng không ủy khuất.”

Mẹ Bùi ngạc nhiên trước thái độ của con trai, “Tiểu Diệu, con……”

So với giọng nói của mẹ trong điện thoại, Bùi Diệu bị hấp dẫn bởi động tĩnh trong phòng bệnh, tiếng vỡ thanh thúy của thuỷ tinh như nện thẳng vào dây thần kinh của anh.

Bùi Diệu quay đầu lại, do tầm nhìn hạn chế nên không nhìn thấy giường bệnh, anh mở cửa ra không hề suy nghĩ, bước nhanh vào trong, nhìn thấy Dư An cuộn tròn trên giường, đau đến sắc mặt thống khổ.

“Có chuyện gì vậy?” Bùi Diệu bước nhanh tới, khuôn mặt lạnh lùng, vươn tay nhưng lại cứng đờ giữa không trung.

Dư An lúc này quá yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc, thái dương toát ra một lượng lớn mồ hôi lạnh, cả người giống như chạm vào liền vỡ vụn, làm Bùi Diệu không dám đυ.ng vào.

“Đau……” Lời nói bật ra khỏi cổ họng Dư An, mỗi lần hô hấp đều run rẩy mãnh liệt, gân xanh trên cổ nhô lên, nhìn qua rất dữ tợn.

Tay cậu ôm chặt lấy sau cổ, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, nhỏ trên khăn trải giường màu trắng, cũng thiêu đốt trái tim Bùi Diệu.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~