Chương 8.1: Quyền lợi

Bùi Diệu mở cửa đi vào, trong phòng tắm mờ mịt khí nóng và hơi nước, mông lung mà phác họa ra thân hình mảnh khảnh của Omega.

Anh đưa quần áo qua, dư quang quét đến chiếc khăn tắm quấn quanh người Dư An, dò hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”

“Không cần.” Dư An nhận lấy quần áo, nhét cánh tay lộ ra ngoài vào trong khăn tắm.

Trong phòng tắm sương mù đã tan đi không ít, có thể nhìn thấy rõ gương mặt cùng cổ phiếm hồng của cậu.

Khi Alpha bước vào, mùi gỗ đàn hương hòa quyện với mùi sữa tắm càng nồng đậm hơn.

Ánh mắt của Bùi Diệu dừng lại ngắn ngủi trên vành tai Dư An, sau đó xoay người ra ngoài, “Mặc xong rồi kêu tôi.”

Dư An chậm rì rì thay quần áo, nhìn thoáng qua mặt đất trơn trượt, từ bỏ ý định đứng lên, chỉ có thể gọi Alpha ở ngoài cửa.

Bùi Diệu ôm Dư An đi ra ngoài vững vàng đặt trên giường, trở lại toilet lấy máy sấy ra, đứng bên cạnh giường bệnh giúp cậu sấy tóc.

Cánh tay Dư An đang hồi phục, tạm thời không thể thực hiện động tác liên tục giơ tay lên để sấy tóc.

Gió nóng thổi qua, Bùi Diệu lay động sợi tóc ướŧ áŧ, tay phải phối hợp di chuyển.

Tóc Dư An khá dài, đuôi tóc dài đến cổ, tóc mái cũng dài hơn mắt, cậu có diện mạo thanh tú tuấn dật, cho dù mái tóc chưa được tạo kiểu cũng không ảnh hưởng đến khí chất chơi đàn tự phụ từ khi còn nhỏ.

Cậu vừa tắm xong, làn da không còn vẻ trắng bệch không khoẻ, có ánh sáng doanh doanh, an tĩnh ngoan ngoãn ngồi trên giường, giống như búp bê sứ xinh đẹp.

Tầm mắt Bùi Diệu dừng trên nửa dưới khuôn mặt của Dư An, quai cằm mịn màng phác họa ra hình dáng mảnh khảnh.

Vẫn quá gầy.

Chế độ ăn uống Dư gia sắp xếp không có tác dụng gì.

Anh hơi thất thần một lát, Dư An tránh né gió nóng.

“Có hơi nóng.”

Bùi Diệu đưa máy sấy ra xa hơn, “Xin lỗi.”

Tóc cậu khô rất nhanh, Bùi Diệu lại không dừng lại, mà tiếp tục giúp cậu sửa sang lại cái gì đó.

Dư An hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Bùi Diệu nói, “Chỉ là có hơi rối.”

“……” Dư An nói, “Anh đưa gương cho tôi.”

Bùi Diệu lấy gương, Dư An sửng sốt vài giây mới nhận ra người trong gương chính là mình.

Tóc đã gần khô, nói dễ nghe là trông hơi bồng bềnh, nói khó nghe là sơ rối, bồng bềnh như tĩnh điện mà dựng lên, chỗ tốt duy nhất khiến khuôn mặt cậu trông nhỏ hơn.

Bùi Diệu thấy vẻ ngạc nhiên của Dư An, cũng có chút không được tự nhiên, “Lần đầu tiên sấy, thứ lỗi.”

Dư An mím môi, không biết nên nói gì, thật sự không thể khen phong cách này của mình, chỉ nói: “Sấy tóc phải sấy thẳng, tóc tôi mềm mỏng, nếu sấy loạn sẽ rất dễ bị như vậy.”

Bùi Diệu gật đầu: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Dư An nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng vì trước đó đã ngủ một lúc rồi, nên mãi vẫn không ngủ được.

Cậu cầm dụng cụ nhỏ phụ hồi để rèn luyện ngón tay, nhắm hai mắt lại nghe thấy tiếng rửa đồ trong phòng tắm truyền ra.

Bỗng dưng, Dư An mở mắt ra, “Bùi Diệu!”

Đây là âm lượng lớn nhất cậu từng kêu lên sau khi tỉnh lại, âm cuối cũng có chút rừ.

Giọng nói của Bùi Diệu từ phòng tắm truyền ra: “Sau vậy?”

“Anh đang làm gì vậy?”

Bùi Diệu: “Giặt quần áo em vừa thay.”

Dư An nhắm mắt lại, so với chuyện Bùi Diệu lấy qυầи ɭóŧ cho cậu còn sốc hơn.

Qua vài phút, Bùi Diệu từ phòng tắm đi ra, hai tay vẫn ướt, đang dùng khăn giấy lau tay, nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của người trên giường, cả người đều chịu kinh ngạc.

Bùi Diệu ném khăn giấy vào thùng rác, hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”

Dư An có chút xấu hổ, hoảng loạn nói: “Anh không cần làm chuyện này.”

Bùi Diệu ánh mắt thâm thúy, hỏi ngược lại: “Tôi không cảm thấy làm chuyện này cho vợ mình có vấn đề gì.”

“……” Dư An không thể thừa nhận ánh mắt của người đàn ông này, giống như trốn tránh mà quay đầu đi, “Chúng ta…… Chỉ là liên hôn mà thôi.”

“Vậy thì sao?” Bùi Diệu hỏi, “Nó vẫn có hiệu lực pháp luật.”

Dư An dùng ngón tay xoắn tấm trải giường, câu phản bác đến bên miệng lại bị Alpha chặn lại.

“Tôi không có ý định nɠɵạı ŧìиɧ hay là dưỡng tình nhân,” Bùi Diệu nói, “Em không cần cảm thấy áp lực, đây là quyền lợi mà em nên hưởng thụ.”

Dư An cảm nhận được ý nghĩa khác trong lời nói này, chưa kịp có phản ứng, Alpha đã đứng lên, thân hình cao lớn cường tráng áp xuống người cậu, bóng đen bao phủ lấy chiếc giường.

“……” Dư An ngừng thở, nhất thời không thể động đậy.

Nhưng Bùi Diệu chỉ giúp cậu đắp chăn, lại trải phẳng giường bệnh.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~

Hoặc IB TELEGRAM ( Tieu_Muoi0831) cho mình để mua truyện rẻ hơn (chuyển trực tiếp, không cần đổi vàng)