Chương 9.1: Chênh lệch

Gần đây cuộc sống của Dư An rất phong phú, mỗi ngày truyền dịch xong sẽ thực hiện một vài bài tập phục hồi chức năng đơn giản, đọc sách, mát xa, sau đó giúp Bùi Diệu phiên dịch văn kiện.

Hồi đại học cậu học chuyên ngành tiếng Pháp, từ nhỏ đã sống trong môi trường song ngữ Anh Hán khiến tiếng Anh của cậu cũng vô cùng tốt, phiên dịch với cậu mà nói là chuyện rất đơn giản, đồng thời lại có thể gϊếŧ thời gian.

Dưới tác dụng của thuốc, tuyến thể cũng dần hồi phục, vùng da bị tổn thương sau cô đã khôi phục tri giác, gần đây thường xuyên cảm thấy ngứa nháy, khi nhẹ khi nặng, hơn nữa cơn ngứa này là ngứa bên trong da, cào không được, sau khi ngứa lại có cảm giác đau đớn.

Bác sĩ nói đây là điều bình thường, chứng minh dây thần kinh đang hồi phục, hơn nữa vết thương ở chân cậu cũng gần như đã lành lại, có thể thử xuống giường đi lại một chút.

Mẹ Dư rất vui vẻ, chờ bác sĩ vừa đi liền muốn cho Dư An thử xem.

Dư An bình tĩnh đáp, “Chờ một chút.”

Mẹ Dư khó hiểu: “Chờ cái gì?”

Dư An nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, không nói chuyện.

Ba mẹ cậu đã trở về được ba ngày, cậu cũng đã ba ngày không gặp Bùi Diệu, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại trong phòng lại tràn ngập mùi tin tức tố đàn hương.

Mẹ Dư nói khi Bùi Diệu tới cậu đã ngủ rồi, cho nên chỉ nhìn cậu, trấn an tuyến thể sau đó liền rời đi.

Có tin tức tố của Alpha, sáng sớm khi Dư An tỉnh lại thân thể đều rất thoải mái, tuyến thể cũng không có bất kỳ sự khác thường nào, nhưng sau khi truyền dịch, từ buổi chiều bắt đầu có chút không thoải mái, không thể nói cụ thể là nơi nào, chỉ là không thoải mái.

Để dịch văn kiện, ba Dư giúp Dư An lấy máy tính tới, cậu và Bùi Diệu không phải hoàn toàn không giao lưu, thêm WeChat của nhau, mỗi ngày sẽ gửi văn kiện trên WeChat cho nhau, sau đó nói một số chuyện đơn giản, ngoài ra thì không có gì khác.

Bác sĩ nói cậu sẽ sinh ra ỷ lại với tin tức tố của Alpha, Dư An nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat của Bùi Diệu, trong lòng có loại trống trải không thể nói rõ.

Rõ ràng bọn họ chỉ ở chung hai ngày, cũng chỉ ba ngày không gặp mặt mà thôi.

Mặc dù Bùi Diệu không xuất hiện, nhưng vẫn nhận chăm sóc Dư An một ngày ba bữa, đồ ăn mỗi ngày đều thay đổi đa dạng ngon miệng, có các món canh gà vịt cá, cậu phải ăn hết dưới sự giám sát của mẹ Dư.

Hôm nay là canh cà chua thịt bò, Dư An ngửi thấy mùi chua ngọt của cà chua, nhíu nhíu mày, ăn xong cậu lại uống hai ngụm nước mới áp xuống hương vị trong miệng.

Máy tính đang mở ngay bên cạnh, trên màn hình là văn kiện được phiên dịch một nửa.

Dư An vuốt chạm vào màn hình, đặt con chuột vào WeChat, khung thoại của Bùi Diệu nhảy ra, cuộc trao đổi của bọn họ đều là văn kiện, trong đó có một vài câu thoại.

Bùi Diệu nói cho cậu biết phải phiên dịch ở đâu, rồi cậu trả lời được.

Bùi Diệu dặn dò cậu chú ý đến mắt và ngón tay, không cần quá vất vả. Cậu trả lời được.

Cậu dịch văn kiện xong gửi cho Bùi Diệu, đối phương trả lời là cảm ơn hoặc là vất vả rồi.

Đối thoại của bọn họ quá ít, kéo vài cái đã kết thúc.

WeChat là Bùi Diệu nói thêm, để tiện chuyển văn kiện, hơn nữa sau đó thực sự chỉ dùng để chuyển văn kiện.

Dư An đặt tay lên bàn phím, chậm rãi gõ một đoạn văn.

Bên kia WeChat của Bùi Diệu sáng lên, anh cũng đang ăn cơm nên có chút thời gian rảnh rỗi.

【 Dư An: Hôm nay canh quá ngọt 】

Thực đơn của Dư An đều được Bùi Diệu xem qua, anh nhớ lại thực đơn hôm nay, trả lời: 【 không thích ăn ngọt? 】

【 Dư An: Ừ. 】

【 Bùi Diệu: Được, lần sau đổi món khác 】

Dư An nhìn cuộc đối thoại một đi một về này, không tìm được chủ đề tiếp theo để nói, chỉ có thể ngưng lại tại đây.

Cảm giác cô đơn đọng lại trong lòng, tuyến thể lại bắt đầu ngứa đau, cậu duỗi tay sờ vào, dùng sức ấn vào chỗ da kia thì lại bớt đau hơn.

Mẹ Dư chú ý tới động tác của Dư An, hỏi: “Sao vậy? Tuyến thể lại không thoải mái sao?”

Dư An nói: “Có một chút.”

Mẹ Dư thở dài: “Gần đây Bùi Diệu bận quá, em trai nó trở về, nhà họ cũng bận chuyện kết thân với Mễ gia. Nghe nói công ty Mễ gia xảy ra chút vấn đề, Bùi gia lại cần kỹ thuật của Mễ gia. Bọn họ muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này.”

Dư An không hiểu chuyện trong thương trường, thần sắc nhàn nhạt lắng nghe.

“Tiểu An, nếu con thật sự không thoải mái, con có muốn thử tin tức tố của mẹ không?” Mẹ Dư hỏi, “Hôm qua mẹ đã hỏi bác sĩ, tin tức tố của người thân cũng có thể được.”

Dư An lắc đầu: “Không cần đâu mẹ.”

Mẹ Dư lo lắng: “Nhưng mà……”

“Mẹ, con hơi mệt,” Dư An dựa vào giường nhắm mắt lại, “Con ngủ một lát trước.”

Mẹ Dư thấy tinh thần cậu không tốt, giúp cậu hạ giường xuống, đắp chăn lại, “Con có muốn lấy bàn và máy tính đi không?”

“Không cần, chút nữa tỉnh lại con sẽ dịch tiếp.”

Mẹ Dư nói được, muốn ngồi ở mép giường giúp con trai mát xa cánh tay, lại bị Dư An rút tay về, kéo chăn qua che mặt.

Dư An ngủ lần này có hơi lâu, tai nạn xe cộ khiến thân thể cậu bị tổn thương nghiêm trọng, bác sĩ cũng kê thêm thành phần gây ngủ, làm mỗi ngày cậu đều ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, giấc ngủ tốt mới có thể nhanh chóng hồi phục.