Chương 9.2: Chênh lệch

Hoàng hôn chiếu vào căn phòng, khi Bùi Diệu tiến vào mẹ Dư đang ngồi trên sô pha gọt trái cây, anh nhìn người đang ngủ say trên giường bệnh, đi qua hạ giọng gọi một tiếng mẹ.

Mẹ Dư thở dài với anh, chỉ chỉ Dư An.

Bùi Diệu hiểu rõ, tới gần giường bệnh, nhìn người chôn trong chăn ngủ không yên, có lẽ đã mơ thấy điều gì không tốt, giữa mày hơi nhíu lại, tạo ra chút ưu thương khổ sở.

Cơ thể Omega suy sụp, khi ngủ toát ra mồ hôi lạnh, là biểu hiện của thể hư, trước đó Bùi Diệu đã chú ý tới, thuốc tây không thể điều trị tận gốc, khí huyết mệt mỏi phải dùng thuốc trung y mới trị được.

Mẹ Dư lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa lại, để lại không gian cho bọn họ.

Bùi Diệu xốc chăn lên một chút, để lộ khuôn mặt của Dư An, anh chú ý tới tay Dư An che sau cổ, dường như đang chịu đựng sự khó chịu, lại giống như một tư thế cực kỳ bất an.

Tin tức tố của Alpha tuôn ra, ôn hòa mà bao vây lấy omgea, mùi đàn hương quanh quẩn trong mũi, khiến người đang ngủ dần bình tĩnh lại, ngón tay che sau cổ cũng thả lỏng, ngủ yên ổn hơn.

Khi Bùi Diệu chuẩn bị rời đi, Dư An tỉnh lại, cậu ngủ đến có chút mơ hồ, mở mắt ra nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang muốn rời đi, giọng nói còn nhanh hơn đầu óc———

“Bùi Diệu.”

Alpha dừng chân quay lại, “Em tỉnh rồi.”

Dư An ngồi dậy, toàn thể toát mồ hôi có chút mềm nhũn, “Sao anh lại tới đây?”

“Hôm nay tan tầm sớm, nên ghé qua thăm em.” Bùi Diệu thấy môi cậu khô khốc, đưa nước cho cậu, “Em ngủ không ngon.”

Dư An chưa nói mình tốt hay không tốt, uống miếng nước cho nhuận giọng, sau đó hỏi: “Anh phải đi sao?”

“Ừ, buổi tối có bữa tiệc, bàn bạc về hôn lễ của Thừa Nhiên.”

Dư An có ấn tượng mơ hồ với Bùi Thừa Nhiên, hồi nhỏ khi tham gia yến tiệc với ba mẹ có từng gặp qua, khi đó bọn họ đều còn nhỏ, tính tình hai anh em Bùi gia giống nhau, đều là trầm ổn ít nói cười, các bạn cùng tuổi đều không muốn chơi với bọn họ.

Dư An cắn ống hút, cái miệng nhỏ uống từng ngụm nhỏ, rũ mắt trầm mặc.

Bùi Diệu đưa thanh long đỏ đã gọt vỏ cho Dư An, Dư An đặt ly nước xuống, cầm lấy nĩa ăn một miếng, “Anh gọt sao?”

Bùi Diệu: “Không phải, mẹ em.”

Dư An lại trầm mặc, ăn hai miếng liền đặt sang một bên, cậu thấy máy tính của mình bị khép lại, nói, “Tôi còn chưa dịch xong.”

“Không vội, văn kiện này tuần sau mới cần,” Bùi Diệu nói, “Tốt hơn nên tắt đi khi ngủ, có phóng xạ.”

Lúc này Bùi Diệu nhận một cuộc gọi, loáng thoáng có tiếng người từ ống nghe truyền ra, Bùi Diệu nghe xong nói sẽ đi ngay, hẳn là Bùi gia đang thúc giục.

“Em nghỉ ngơi trước đi,” Bùi Diệu nói, “Tôi đi trước.”

Dư An thu hồi tầm mắt, gật đầu rất nhẹ.

Bùi Diệu đi rồi, mẹ Dư cầm hộp cơm tiến vào, đặt bữa tối lên bàn, mùi thức ăn lại làm Dư An có chút không muốn ăn.

Theo Alpha rời đi, tin tức tố tràn đầy cũng đột nhiên dừng lại, tuyến thể cũng không có cảm giác khó chịu, chỉ là chênh lệch trong lòng khó có thể bỏ qua.

Bữa cơm này Dư An ăn không biết mùi vị gì, máy móc cứng đờ nhấm nuốt, sau bữa tối cậu cũng không muốn dịch, một tay cầm sách đọc, một tay cầm thiết bị rèn luyện ngón tay.

Sắc trời dần tối đen, mẹ Dư giúp Dư An mát xa cánh tay sau đó rời đi.

Dư An thấy kỳ quái, hỏi ba tại sao phải đi.

Mẹ Dư càng kinh ngạc hơn, “Đêm nay Tiểu Diệu muốn tới đây, mẹ vợ cùng con rể ngủ trong một gian phòng thì ra cái dạng gì?”

“Bùi Diệu muốn tới đây?” Dư An có chút kinh ngạc, “Vì sao?”

“Thằng bé tới đây còn có thể là vì cái gì? Tất nhiên là chăm sóc con rồi.” Mẹ Dư nói, “Sau này Bùi gia sẽ tổ chức hôn lễ bù, sắp tới sẽ có ít thời gian hơn, nên muốn ở bên con nhiều hơn đi.”

Dư An mím môi, đưa mắt trở lại cuốn sách nhưng không đọc vào chữ nào, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian, mỗi phút mỗi giây đều trở nên đặc biệt lâu.

Hơn 9 giờ, cửa phòng bệnh mở ra, Dư An ngước mắt nhìn qua, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Alpha.

Khi Alpha đến gần, tin tức tố cũng ngày càng nồng đậm.

Bùi Diệu thấy Dư An đang nghiêm túc làm việc trên máy tính, nhắc nhở: “Thức đêm sẽ hao tổn tinh thần.”

Dư An nói: “Mới 9 giờ, không tính là thức đêm.”

Bùi Diệu duỗi tay muốn tắt máy tính đi, lại bị Dư An ngăn cản: “Tôi còn một đoạn cuối cùng là xong rồi.”

“Tôi đã nói không cần vội rồi.”

“Tôi muốn làm xong phần việc này.” Dư An kiên trì nói.

Bùi Diệu giằng co cùng cậu một lát, rồi thỏa hiệp: “Không được quá 10 giờ.”

Dư An gật đầu, di chuyển con chuột đến một đoạn văn dài: “Tôi không biết dịch đoạn này như thế nào, là từ chuyên môn, anh biết không?”

Bùi Diệu cúi người tới gần, Dư An ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong mùi gỗ đàn hương.

“Không biết.”

“Anh uống rượu?”

Hai người đồng thanh lên tiếng, Bùi Diệu quay đầu lại đối diện với Dư An, khoảng cách gần như vậy, bọn họ đều nhìn thấy bản thân trong mắt đối phương.

Tin tức tố của Alpha bao quanh hai người, không rõ là trấn an hay là điều gì khác, tóm lại làm trái tim Dư An đập nhanh hơn.

Bùi Diệu nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh tú của Omega, “Có uống một chút.”

Ánh mắt Dư An né tránh, lần nữa nhìn vào màn hình, “Nếu anh cũng không biết, vậy……”

“Tra xem.” Bùi Diệu nói.

Dư An cũng nghĩ như vậy, nhưng không chờ cậu chạm vào màn hình cảm ứng của máy tính, Bùi Diệu đã lấy điện thoại ra mở trang tìm kiếm.

Omega đoán rằng anh có chút say, nhắc nhở trên máy tính cũng có thể tra.

Alpha lại không nói gì, cảm thấy không nên để vợ mình làm gì cả.

Khi Bùi Diệu mở khung tìm kiếm, một vài lịch sử tìm kiếm hiện lên, Dư An không tính nhìn trộm điện thoại của người khác, vô tình nhìn lướt qua liền kk thể dời mắt đi.

“Đây là cái gì?” Dư An hỏi.

Ngón tay Bùi Diệu dừng lại, lúc này che giấu ngược lại là giấu đầu lòi đuôi.

Lịch sử tìm kiếm có rất nhiều dòng:

【 Sau khi kết hôn nên đối xử với vợ như thế nào 】

【 Kết hôn với người không có tình cảm nên ở chung như thế nào 】

【 Vợ ốm nên chăm sóc như thế nào 】

【 Vợ chồng muốn tôn trọng nhau như khách phải làm như thế nào 】

【 lLiên hôn thương nghiệp phải bồi dưỡng tình cảm như thế nào】

Bọn họ gần nhau đến mức, Dư An có thể nhìn thấy hết những chữ này, trong lòng nhấc lên một gợn sóng, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Alpha, hỏi: “Anh…… Muốn bồi dưỡng tình cảm với tôi?”

“Tôi đã nói tôi không tính nɠɵạı ŧìиɧ,” Bùi Diệu nói, “Tôi đã cưới em, tương lai sẽ ở bên nhau suốt quãng đời còn lại, không nên bồi dưỡng tình cảm sao?”

Dư An cuộn tròn ngón tay, lòng bàn tay có chút ẩm ướt, “Vậy anh biết bồi dưỡng như thế nào không?”

Cậu không khỏi nhìn về phía điện thoại của Bùi Diệu, trong mắt có ý cười nhàn nhạt, “Trên mạng dạy anh như thế nào?”

Bùi Diệu nói ra ba điều mà anh cho rằng là quan trọng nhất: “Giúp vợ giặt quần áo, nấu cơm cho vợ, đặt vợ lên hàng đầu.”

Điều đầu tiên anh đã làm rồi, Dư An nghĩ tới bữa ăn mấy ngày nay, “Những món đó đều là anh làm?”

“Không phải,” Bùi Diệu lại thẳng thắn nói, “Tôi không biết làm, chỉ có thể bỏ tiền để người khác làm cho em.”

Dư An cảm thấy buồn cười, “Vậy đặt vợ lên hàng đầu thì sao?”

Bùi Diệu không nói việc có mấy trăm người chờ đợi để anh ở bên vợ, đặt điện thoại lên trên bàn, đứng dậy nói: “Tôi đi rửa mặt.”

Anh chưa kịp bước chân, cánh tay đã bị giữ chặt.

“Bùi Diệu,” Dư An nhu hòa dưới ánh trăng mềm mại, mùi đàn hương nồng đậm làm vành tai cậu phiếm hồng, do dự nói ra tiếng lòng, “Nếu anh cưới người khác, anh cũng sẽ như vậy sao?”

Bùi Diệu suy nghĩ giây lát, nói: “Sẽ không có giả thiết như vậy.”

Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của omega, “Em và tôi còn chưa sinh ra đã được định sẵn hôn ước, trừ phi giải trừ, bằng không chỉ có thể là vợ chồng.”