Chương 11.1: Say rượu

Hôn lễ của nhị thiếu gia Bùi gia được tổ chức rất long trọng, mời rất nhiều doanh nhân lớn, chỉ đối tác thương nghiệp đã có mấy chục bàn, chưa nói đến bạn bè thân thích hai nhà, tin tức che trời lấp đất, tuy Dư An hoàn toàn không ó chú ý tới giới kinh doanh nhưng cũng nghe được tin tức.

Giữa trưa nắng nóng chói chang, khiến người ta cảm thấy phiền muộn, mẹ Dư kéo rèm lên, che đi phần lớn ánh sáng, điều hòa toả ra khí lạnh khắp phòng, nhiệt độ ổn định vẫn duy trì độ ẩm dễ chịu.

Dư An đang ăn nho được mẹ Dư rửa sạch, thì nghe thấy mẹ thở dài.

“Sao vậy?” Dư An nhổ hạt ra, nhìn về phía mẹ Dư.

“Tiểu An, trong lòng con rất khó chịu đi?” Mẹ Dư hỏi, “Không sao, đừng nhịn.”

Dư An khó hiểu, “Khó chịu cái gì?”

“Vốn dĩ con cũng có một hôn lễ long trọng như vậy,” Mẹ Dư tiếc nuối mà cô đơn, “Hôn lễ của con trai mẹ tuyệt đối sẽ không kém hơn người khác.”

Dư An không nghĩ tới chuyện này, bị lời này của mẹ Dư làm cho có chút sửng sốt.

Vừa rồi tin tức có đăng vài bức ảnh cậu có vào xem qua, hiện trường hôn lễ lớn như vậy, phủ kín hoa hồng đỏ, chú rể anh tuấn ôn nhã được ba nắm tay đi đến bên cạnh Alpha, con đường kia được bao phủ đầy hoa hồng, trên trời treo một vài bức tranh, từ khuôn viên đến hôn lễ, là một cặp đôi khiến người ta hâm mộ.

Nghe nói tiểu công tử Mễ gia là hoạ sĩ, những bức tranh đó tất nhiên là do chính tay cậu ấy cẽ, tay nghề hội họa rất xuất sắc, tác phẩm hoàn mỹ, có thể thấy rất dụng tâm, không giống liên hôn thương nghiệp không có tình cảm.

“Mẹ, Bùi Thừa Nhiên và tiểu công tử Mễ gia có quen nhau sao?” Sự chú ý của Dư An lại đặt ở nơi khác, “Con cảm thấy họ đã biết nhau từ khi đi học.”

“Có lẽ là không, Bùi Thừa Nhiên mới từ nước ngoài trở về, hai người bọn họ bất đồng, không có giao thoa.” Mẹ Dư nghĩ nghĩ, “Nhưng mẹ nghe nói hình như hồi trung học hai đứa học cùng một trường, haizz, ai biết được.”

Dư An lại ấn vào bức ảnh, nụ cười hạnh phúc trên mặt tiểu công tử Mễ gia không giống đang giả vờ, cậu cũng nhếch môi theo.

Sinh ra trong gia đình ưu việt, tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc, bọn họ có một cuộc sống xa hoa mà người thường cả đời cũng không thể hưởng thụ được, tất nhiên cũng phải có sự hy sinh.

Liên hôn thương nghiệp ở giới kinh doanh cũng không hiếm thấy, có thể gả cho người mình thích, thật may mắn làm sao.

“Tiểu An con yên tâm,” Mẹ Dư còn đang lải nhải ở bên kia, “Chờ con xuất viện, chúng ta đi thương lượng với Bùi gia, cũng tổ chức hôn lễ bù cho con, không thể để con trai mẹ chịu ủy khuất được.”

Dư An có chút bất đắc dĩ: “Mẹ, thật sự không cần, con không cần cái này.”

Mẹ Dư kinh ngạc, rõ ràng trước kia con trai rất chú trọng nghi lễ, mọi chuyện đều phải hoàn mỹ, “Vì sao?”

“Con không thấy ủy khuất, thật đó.” Dư An nói, “Người thật sự ủy khuất trong cuộc hôn nhân này chính là Bùi Diệu, anh ấy cưới con dưới tình huống không biết con có thể tỉnh lại hay không, nếu con không tỉnh lại hoặc không thể hồi phục, người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là anh ấy.”

Mẹ Dư trầm mặc, lẳng lặng nghe con trai nói.

“Con không hiểu nhiều về giới kinh doanh, nhưng con hiểu thương nhân chỉ quan tâm đến lợi ích. Ba có thể làm Bùi gia cưới con, khẳng định đã đồng ý hoặc từ bỏ điều kiện gì đó.” Dư An hỏi, “Con nói rất đúng đi?”

Mẹ Dư thở dài, mỉm cười đáp lại.

Gần đây Dư An được Bùi Diệu chăm sóc một ngày ba bữa đầy đủ dinh dưỡng kết hợp với dùng thuốc trung y điều hoà cơ thể, khuôn mặt cũng có huyết sắc hơn, tràn đầy năng lượng, không giống trước đây dù ăn gì, truyền dịch như thế nào cũng mang bộ dáng uể oải.

“Hai bên đều chịu ủy khuất, chút ủy khuất nhỏ này của con không đáng kể chút nào, hơn nữa……” Dư An không biết nghĩ tới cái gì, nhấp môi cười một chút, “Mẹ cũng thấy rồi, Bùi Diệu rất tốt với con, anh ấy cũng nguyện ý bồi dưỡng tình cảm với con. Nếu ván đã đóng thuyền, thử tiếp nhận chưa chắc đã không thể.”

Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa phòng, thư ký của Bùi Diệu mỗi ngày đều tới đây, mang cơm hộp và thuốc trung y đặt lên bàn.

“Dư thiếu gia,” thư ký nói, “Thuốc trung y hôm nay đã đổi vài vị thuốc, có lẽ sẽ đắng hơn một chút, Bùi tổng bảo tôi mang chút kẹo đến cho ngài.”

Bao bì màu đỏ, phía trên có in chữ hỉ, vừa nhìn đã biết là mang từ hôn lễ tới đây.

Thư ký lại nói: “Hôm nay Bùi tổng rất bận, không có thời gian xem điện thoại, anh ấy bảo tôi chuyển lời đến ngài, nếu có việc gì thì nhắn tin WeChat cho anh ấy, anh ấy rảnh sẽ trả lời ngài.”

Khóe miệng Dư An hiện lên một nụ cười nhẹ, “Được, vất vả cho anh rồi.”

Mỗi ngày thư ký đều tới đây, một ngày ba bữa cơm đều đưa tới đây, anh ta cũng không ở lại lâu, nói xong những lời Bùi tổng dặn, liền cầm theo hộp cơm sáng và thuốc rời đi.

Dư An mở gói kẹo cưới ra, chọn lựa một hồi, rồi chọn một viên kẹo vị trái cây.