Chương 1.2: Tai nạn

“Alo? Tiểu An, con có đang nghe không?” Mẹ Dư nói.

Dư An lấy lại tinh thần, vừa rồi chỉ mơ hồ nghe được hai chữ Bùi Diệu, đối với vị hôn phu cả năm không gặp mặt lần nào này, cậu có chút phiền chán, mỏi mệt đến huyệt thái dương trướng đau.

“Hai đứa các con cũng không còn nhỏ nữa, ý của chúng ta là, đúng lúc hôm nay chuyến lưu diễn đã kết thúc thành công, chúng ta cùng đi ăn để chúc mừng con, Tiểu Diệu cũng sẽ tới, thuận tiện nói chuyện hôn sự của các con. Con thấy thế nào?”

“Mẹ, con vừa bước xuống sân khấu, thật sự rất mệt không muốn nói chuyện này,” Dư An nói, “Hơn nữa hôm nay không được, trong đoàn bọn con có liên hoan, con không thể vắng mặt được. Còn về chuyện hôn sự, con cũng đã nói rất nhiều lần rồi, con và Bùi Diệu không có tình cảm, hôn ước trước đây là do hai nhà tự định ra, thậm chí còn không hỏi qua ý kiến của con. Con sẽ không chấp nhận việc ép duyên, con có quyền tự do lựa chọn, nếu vì củng cố địa vị trong giới kinh doanh mà bắt con kết hôn, như vậy có khác gì bán con trai?”

Mẹ Dư giải thích, “Tiểu An, con nghe mẹ nói……”

“Con không muốn nghe, bữa cơm này mọi người tự ăn đi, con sẽ không đến, hôm nào muốn giải trừ hôn ước, mẹ có thể gọi con tới.”

Cậu nói xong liền cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, cánh tay vô lực đặt lên trán, thở ra một hơi thật dài.

Tính tình của Dư An giống như hoa quỳnh, trong ôn hòa lộ ra một chút quật cường, trong quá trình trưởng thành ba mẹ cho cậu đủ chỗ dựa, sự tôn trọng, không gian riêng, cho nên cậu rất ít khi phát giận với người nhà, cũng không có mâu thuẫn gì khiến bọn họ phát sinh tranh chấp.

Cậu đã lâu không nói nặng lời như vậy với ba mẹ, lần cuối cùng hình như là năm 16 tuổi, nhớ mang máng cũng là vì chuyện hôn ước này.

Không thể hiểu được lại có thêm một vị hôn phu, tuy rằng quen biết, nhưng đã không còn là bạn bè như hình với bóng hồi thơ ấu, hơn nữa phản nghịch tuổi dậy thì, đủ loại cảm xúc chồng lên nhau, cảm giác thời thơ ấu với Bùi Diệu đã hoàn toàn biến mất, nghĩ đến bộ dáng cao cao tại thượng của người kia cậu liền tức giận.

Dư An ngủ một lất, cũng không an ổn, mơ mơ màng màng, giống như đang chìm trong một thế giới mơ hồ, có lẽ là vì vừa rồi nhắc tới Bùi gia, thế nên cậu mới mơ thấy cảnh tượng chơi đùa với Bùi Diệu khi còn nhỏ.

Khoảng thời gián đó quá mức xa xăm, trong mơ cũng không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ khi còn nhỏ, mơ hồ là ở một khoảng sân rộng, tiểu Dư An đứng ở cửa, nhìn một bóng người nhỏ từ trên lầu đi xuống.

Tiếng đập cửa kéo cậu ra khỏi trạng thái mơ màng, Tô Huy ở bên ngoài nói:“Dư An, chúng ta phải đi rồi, cậu nghỉ ngơi tốt chưa?”

Dư An nhìn thoáng qua đồng hồ, cởi bỏ cúc áo sơmi, “Mọi người đi trước đi, tôi sẽ theo sau.”

Bên ngoài ồn ào một lúc rồi trở nên yên tĩnh, Dư An cởϊ qυầи áo nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ đồ của mình, áo thun cùng quần dài đơn giản phối hợp với giày thể thao, vẻ ngoài lộ ra vài phần ngoan ngoãn, là nam sinh sạch sẽ thoải mái.

Dư gia có tiền, Dư An được nuôi dưỡng đầy đủ, cậu nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, chiếc túi là loại túi vải màu đen đơn giản nhất, trên đó khắc logo màu vàng là thương hiệu xa xỉ thế giới, trong đơn giản lộ ra sự sang quý vốn có.

Các thành viên ban nhạc đã rời đi trước, Dư An bắt taxi đến đó, trong lúc đó ba mẹ liên tục gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không muốn để ý, WeChat cũng lười trả lời, mang tai nghe nghe nhạc, lại nhận được điện thoại của Tô Huy.

“Alo, Dư An, cậu đã đến nơi chưa?”

“Đang trên xe, có lẽ……” Dư An nhìn hành trình trên điện thoại, “Tám phút nữa sẽ đến.”

Tô Huy nói: “Cậu hãy mang bánh kem tới đây, vừa rồi tôi mới biết hôm nay cũng là sinh nhật của Yến Tử, đây là sinh nhật đầu tiên của cô ấy sau khi gia nhập đoàn của chúng ta, chúng trải qua thật vui vẻ.”

“Xem ra chuyện tốt đều đi đôi với nhau,” Dư An cười cười, bảo tài xế quay đầu, “Được rồi, tôi biết một tiệm bánh kem rất ngon, thời gian có chút gấp gáp, tôi sẽ cố gắng, nhìn xem có chiếc bánh nào đẹp ……”

Tiếng phanh xe khẩn cấp bén nhọn vang lên, tai nạn xảy ra trong chớp nhoáng, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, chiếc xe va chạm kịch liệt cửa kính gần như vỡ nát, khiến những mảnh kính vỡ xượt vào mặt Dư An, máu chảy cùng với mùi xăng nồng nặc.

Cậu thậm chí không cảm nhận được đau đớn đã mất đi ý thức, trước khi nhắm mắt, đôi mắt đen trong suốt bị máu đỏ bao trùm, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi về tính mạng.

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình có động lực edit truyện và hoàn thành truyện nha

---------MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ