Chương 11.2: Say rượu, khi nào tôi mới được hôn đây

Khi Bùi Diệu ra khỏi khách sạn đã là hai giờ sáng, anh ngồi trong xe uống nước, cà vạt kéo ra không biết bị ném ở đâu, hai cúc áo sơmi bị cởi ra, hầu kết lăn lộn khi anh uống nước.

Ngày diễn ra hôn lễ, anh là anh trai của chú rể tất nhiên phải xử lý rất nhiều chuyện, hai vợ chồng mới cưới vội vàng động phòng hoa chúc, sau khi xem pháo hoa trong tiệc tối liền giả say rời đi, em dâu còn tốt, không ai làm khó omega, nhưng kỹ thuật diễn của đứa em trai này lại chẳng ra gì, giả say quá bắt mắt, một đống khách khứa bị ném lại, tất nhiên người anh trai như anh phải giải quyết hậu quả.

Hôm nay Bùi Diệu uống quá nhiều rượu, lúc này đầu óc choáng váng, thái dương có chút nặng nề.

Tài xế ngồi ở ghế lái hỏi: “Bùi tổng, hiện tại về nhà sao?”

Bùi Diệu không trả lời, mà lấy điện thoại cá nhân ra mở WeChat.

Bận rộn cả một ngày lúc này mới xem điện thoại, một đống tin nhắn, lần lượt xem qua, khung thoại của Dư An bị đẩy xuống dưới, an an tĩnh tĩnh, không có bất kỳ tin nhắn nào.

Bùi Diệu ấn vào, đối thoại của bọn họ dừng ở hôm trước, anh đang tăng ca hỏi tuyến thể của Dư An có khó chịu không, anh thật sự quá bận nên đến bệnh rất ít, nhưng vẫn cố định mỗi tuần ba lần.

Dư An trả lời rất ngắn gọn: 【 có một chút 】

Bởi vì ba chữ này, Bùi Diệu đã rời khỏi công ty đến cung cấp tin tức tố cho Omega của mình.

Lúc ấy đã hai giờ sáng, Dư An ngủ rất say, hoàn toàn không biết anh ở mép giường nhìn mình gần hai mươi phút, đợi tin tức tố tràn ngập phòng sau đó lại không tiếng động rời đi, trở lại công ty tăng ca.

Sau đó là hôn lễ của em trai, rõ ràng thư ký đã chuyển lời, nhưng khung thoại vẫn an an tĩnh tĩnh.

Là thật sự không có gì để nói, hay là buồn bực?

Bùi Diệu tắt điện thoại đi, ấn ấn giữa mày, phân phó cho tài xế: “Đến bệnh viện.”

Phòng bệnh không hoàn toàn tối đen, trên đầu giường có một ngọn đèn ngủ nhỏ, trở thành điểm sáng duy nhất trong đêm tối, lưu luyến nhu hòa.

Dư An bình thường không tỉnh dậy vào nửa đêm, cơ bản là ngủ đến tận bình minh, hôm nay lại tỉnh lại, hơn nữa nghe thấy toilet truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

Cậu thanh tỉnh vài phần, nhìn thoáng qua thời gian, không thể nghĩ ra ai sẽ tới vào lúc này, trong lòng nhảy ra một suy đoán, xốc chăn lên xuống giường tính đi xem.

Mới đi được một nửa, cửa toilet mở ra, người vài ngày không gặp trần trụi nửa người trên xuất hiện ở trước mắt.

Hai người đều dừng lại đứng tại chỗ, tóc Bùi Diệu ướt nửa, tmái tóc rối bù xõa trên trán, trông có vẻ tùy tính nhu hòa hơ so với bộ dáng không chút cẩu thả ngày thường.

Dư An kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Bùi Diệu không đáp, tinh tế mà đánh giá Omega lần đầu tiên hoàn hảo đứng trước mặt mình trong hơn nửa năm qua, “Em có thể một mình xuống giường.”

“Đúng vậy,” Dư An nói, “Gần đây tôi đều tập luyện phục hồi chức năng.”

Bùi Diệu hỏi: “Tại sao không nói cho tôi biết?”

Dư An nghe ra cảm xúc từ những lời này, “Tôi cho rằng thư ký của anh đã nói cho anh biết.”

Bùi Diệu: “Anh ta không có nói.”

“……” Dư An không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể cười một cái, dang hai tay ra ngoài, nói: “Vậy bây giờ anh tận mắt nhìn thấy rồi.”

Bùi Diệu không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chú Dư An giây lát, đi về phía tủ quần áo.

Khi bọn họ chạm vai, Dư An ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, đã tắm xong nhưng vẫn có mùi, có thể thấy anh đã uống rất nhiều.

“Anh đã uống bao nhiêu rượu vậy?” Dư An đến gần hỏi, “Có cần uống canh giải rượu không?”

Bùi Diệu mặc áo ngủ vào: “Không cần.”

“Sao lại không uống?” Dư An nói, “Sáng mai tỉnh dậy sẽ đau đầu.”

Bùi Diệu: “Không ai chuẩn bị cho tôi.”

“Sao có thể?” Giọng nói của Dư An mềm xuống, “Hôn lễ của em trai anh không chuẩn bị cho khách sao?”

Bùi Diệu tâm tình không yên, hơn nữa do say rượu, cài cúc lệch cũng không biết, “Đó là chuẩn bị cho khách, tôi không phải khách.”

Dư An nhạy bén phát hiện tối nay Alpha không giống bình thường, cậu do dự một chút, vẫn đi qua, giơ tay ngăn cản người đàn ông cài cúc.

Bùi Diệu dừng lại, nhìn vợ trước mắt, rũ cánh tay xuống.

Dư An lại cởi những chiếc cúc lệch ra, sắp xếp lại từng cái, “Vậy sáng mai tôi bảo thư ký của anh mang một phần canh giải rượu tới đây.”

Tầm mắt của Bùi Diệu dừng trên mặt Dư An, giọng nói nặng nề: “Vậy hai người có WeChat không?”

“Có.”

Hơn nữa WeChat này còn là Bùi Diệu yêu cầu thêm, bảo Dư An đừng khách khí, sau này có chuyện gì có thể phân phó thư ký đi làm.

Hiện tại Alpha lại hỏi điều này, giống như ký ức cũng mời đi khi uống say.

Dư An cài xong cúc áo cuối cùng, nghe thấy Alpha hỏi: “Hai người thường xuyên gửi tin nhắn?”

“Có nhu cầu thì nhắn.” Dư An khó hiểu, nâng mắt lên, “Sao vậy?”

Bùi Diệu trầm mặc không nói, Dư An cứ như vậy ngẩng đầu nhìn anh.

Qua một hồi lây, Bùi Diệu vẫn mở miệng hỏi: “Vì sao em không gửi cho tôi?”

Nếu là ngày thường anh sẽ không hỏi câu này, hôm nay có lẽ do uống rượu, hoặc có thể do trên mạng dạy anh không được giấu giếm gì trước mặt vợ.

Dư An cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của những câu hỏi vừa rồi, không nhịn được bật cười, tránh ánh mắt nặng nề của Alpha, nhỏ giọng nói: “Không phải anh cũng không gửi cho tôi sao.”

Bùi Diệu: “Tôi rất bận.”

Dư An: “Tôi cũng rất bận.”

Rượu ảnh hưởng đến phản ứng của đại não, may mà không đến mức quá trì độn, Bùi Diệu suy nghĩ vài giây, đáp: “Được, tôi hiểu rồi.”

Hiểu cái gì thì anh không nói, Dư An cũng không hỏi, đó là sự ngầm hiểu của người trưởng thành.

Sau khi cài cúc áo xong, Dư An định trở lại giường ngủ, mới vừa xoay người còn chưa cất bước, đã bị nắm lấy cổ tay, ngay sau đó mùi hương đàn hương kín đặc bao trùm lấy cậu.

Sau khi uống rượu, Bùi Diệu xuống tay có chút không biết nặng nhẹ, túm đau Dư An, khiến cậu chống cự đẩy ngực người đàn ông ra, “Anh làm gì vậy?”

“Em đoán xem hiện tại Thừa Nhiên đang làm gì?” Bùi Diệu giam cầm Omega, đột ngột hỏi.

Trái tim Dư An đập nhanh hơn, thân thể áp sát vào Alpha, xấu hổ còn có chút hoảng loạn, “Sao tôi biết được.”

Khuôn mặt Bùi Diệu ẩn trong bóng tối, sống mũi đĩnh bạt thẳng tắp sắc bén, “Nó thích Mễ Nam bảy năm rồi.”

Dư An dừng lại, cảm thấy kinh ngạc đối với sự thật của cuộc liên hôn thương nghiệp này.

Nếu là như vậy, lúc này bọn họ đang làm gì đã rất rõ ràng, ban ngày Mễ tiểu thiếu gia cười hạnh như vậy phúc.

Bùi Diệu nhân lúc Dư An thất thần tới gần cậu, chờ khi Dư An phản ứng lại, hô hấp của hai người đã giao triền cùng nhau.

Bọn họ gần nhau đến mức Dư An không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh mông lung.

Có lẽ Bùi Diệu thật sự say, không ổn trọng như ngày thường, nói ra những lời hồ đồ mà khi thanh tỉnh tuyệt đối không nói.

“Bọn họ vừa mới kết hôn cũng đã động phòng hoa chúc rồi,” Âm sắc của Alpha nhiễm men say, vừa thấp lại trầm, môi gần như chạm vào Dư An, “Bùi phu nhân, khi nào tôi mới có thể được hôn đây?”