Chương 2.1: Tỉnh lại

Dư An có một giấc mộng rất dài, ý thức của cậu giống như bị nhốt trong một cái l*иg sắt, bóng tôi vô biên vô hạn bao phủ lấy cậu, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khóc của ba mẹ, từng cơn đau đớn cuốn lấy cậu, cậu bất lực ngã trên mặt đất ôm chặt lấy mình, không thể nói hay kêu ra tiếng, tràn ngập sự cô đơn và thống khổ xé nát thân thể cậu.

“Tích tích ——— tích tích ———”

Bên tai truyền đến tiếng dụng cụ, Dư An vẫn đang trong cơn hỗn độn, cảm giác chết lặng vừa khôi phục, cậu cảm thấy có người đang lau mặt cho cậu, làm đôi môi khô khốc có chút ẩm ướt.

Cậu vô thức nhấp nhấp môi, động tác rất nhẹ, nhẹ đến mức khó phát hiện, mí mắt có sức lực chậm rãi mở ra, trước mắt là màn sương trắng mênh mang, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người.

——— Bởi vì ngủ quá lâu, cho nên nhất thời đôi mắt không thể nhìn rõ, qua vài phút cậu mới thấy rõ người bên cạnh.

Lúc đầu cậu tưởng là ba mẹ hoặc y tá, khi khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông đập vào mắt, Dư An giật mình.

Thời gian dài hôn mê khiến đại não cậu trì độn, giọng nói khô khốc cũng làm cậu nói không nên lời.

Bùi Diệu nhìn thấy Dư An mở mắt ra, ánh mắt từ tan rã đến rõ ràng.

Hai người nhìn nhau vài giây, Bùi Diệu ấn chuông trên tường, khi mở miệng giọng nói trầm ổn bình tĩnh: “Người bệnh đã tỉnh.”

Dư An quá mệt mỏi, mới tỉnh táo vài giây đã tiêu hao hết sức lực của cậu, sau khi Bùi Diệu nói ra những lời này cậu liền chịu đựng không nổi lần nữa mất đi ý thức, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cậu mơ hồ nghe được tiếng bước chân vội vã ở bên ngoài.

Khi Dư An tỉnh lại lần nữa, trong phòng bệnh đã mở đèn, ánh sáng quá mức lóa mắt làm cậu có chút không mở mắt ra được, sau khi thích ứng mới chậm rãi mở ra.

Sắc trời đã tối, trong phòng im ắng, Dư An nhìn thấy mẹ Dư đang ngồi trên sô pha gọt trái cây, mặc bộ quần áo giản dị đơn giản nhất, tóc buộc đuôi ngựa thấp, một vài sợi tóc rũ xuống, hiện ra vài phần tiều tụy.

Dư An mấp máy môi, cổ họng lại khô khốc, phát ra âm tiết chính mình cũng nghe không hiểu: “Mẹ……”

Mẹ Dư đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Dư An, nước mắt lập tức trào ra, buông đồ trong tay xuống bước đến mép giường, rơi lệ đầy mặt, nức nở nói: “Cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất! Con rốt cuộc cũng tỉnh rồi, Tiểu An…… Con rốt cuộc cũng tỉnh rồi, con thật sự sắp hù chết mẹ…… Thật sự bị hù chết rồi.”

Bà ghé vào mép giường khóc nức nở, những cảm xúc kìm nén lâu nay ầm ầm bộc phát, quả thực khóc đến tê tâm liệt phế.

Dư An nhếch khóe miệng, muốn giơ tay vỗ vỗ lưng mẹ Dư an ủi, nhưng cậu lại phát hiện hai tay mình không thể động đậy, cánh tay và ngón tay đều bị những tấm thép nặng nề bao phủ, đột nhiên đau đớn truyền đến, so với hai tay thì đùi phải còn đau hơn.

Cậu dời mắt xuống, nhìn thấy hai tay mình bọc băng gạc thật dày, chân cũng đặt trên một chiếc giá nâng cao lên.

Dư An là một nghệ sĩ dương cầm, bắt đầu chơi đàn từ năm 4 tuổi đến bây giờ đã được 20 năm, hai mươi tuổi gia nhập ban nhạc Dream Wings trở thành nhóm trưởng dương cầm trẻ tuổi nhất, cậu toả sáng trên sân khấu, trẻ tuổi ưu như vậy tú, thiên phú hơn người cùng sự cố gắng đã chú định cuộc đời này sẽ không bình thường.

Không có ai rõ hơn cậu những ngón tay có ý nghĩa như thế nào với cậu.

Mẹ Dư ôm cậu khóc một trận mới dần dần bình tĩnh lại, lau lau nước mắt, khụt khịt hỏi: “Tiểu An, con…… Con muốn uống nước sao? Bác sĩ nói con có thể ăn uống, con có muốn uống chút nước không?”

Dư An gật gật đầu, ngậm lấy ống hút mẹ Dư đưa qua uống hai ngụm nước, sau khi xoa dịu cổ họng khô rát, giọng nói rõ ràng hơn không ít, nhưng vẫn hơi khàn.

Cậu nhìn chằm chằm tay mình, an tĩnh trầm mặc, không nói gì.

Sau khi mẹ Dư khóc xong, lau nước mắt, nỗi lo lắng trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng bình tĩnh lại, rồi lại bắt đầu lo lắng cho tâm lý của Dư An.

“Tiểu An……” Mẹ Dư thật cẩn thận mở miệng, “Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, con đã nằm trong phòng ICU hơn một tháng, trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật, mẹ và ba con đã ký vào giấy báo bệnh tình nguy kịch ba lần, tính mạng của con thật sự giống như sợi tơ mỏng……”

Bà vừa nói lại bắt đầu rơi nước mắt, mí mắt sưng đỏ, đủ để thấy gần đây bà khóc như vậy không ít.

Dư An thấy mẹ như vậy muốn an ủi, nhưng lại không thể nặn ra một nụ cười giả tạo.

Tai nạn xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều không có chuẩn bị, không ai sẵn sàng thừa nhận hậu quả nặng nề này.

Nhưng mọi chuyện cũng đã phát sinh, con người bị số phận xô đẩy, ngoại trừ đối mặt thì không còn cách nào khác.

Dư An từ trong miệng mẹ Dư biết được đã một tháng kể từ khi cậu bị tai nạn, hai tay cậu bị dập nát gãy xương, nội tạng bị tổn thương, trên đùi có một vết thương dài đến mười lăm centimet, tổn thương tới gân mạch.

Trong khoảng thời gian này đã làm rất nhiều cuộc phẫu thuật, nằm trong phòng ICU rất lâu, mấy ngày gần đây các chỉ số đã ổn định, mới chuyển vào phòng bệnh bình thường.

Dư An trầm mặc mà nghe, thấy bộ dáng tiều tụy của mẹ Dư, đôi mắt ảm đạm hiện lên một tia không đành lòng.

“Tiểu An, con biết không, trong khoảng thời gian này mẹ nhìn con không có huyết sắc nằm trong đó, trái tim mẹ như vỡ nát, nếu con không còn nữa mẹ nhất định sẽ không sống nổi.” Mẹ Dư khóc đến phát run, thiếu chút nữa mất đi đứa con trai yêu quý khiến bà không thể ổn định được cảm xúc.

“Tiểu An, bây giờ sức khoẻ của con là quan trọng nhất, chúng ta hồi phục sức khoẻ trước rồi nói những chuyện khác được không?” Mẹ Dư với đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm cậu, “Mẹ không thể lại mất đi con, mẹ cũng không thể mất đi con.”

Đôi mắt Dư An chua xót ướŧ áŧ, nước mắt chảy xuống khuôn mặt tái nhợt, đọng lại ở cằm, chảy xuống chăn tạo thành một vũng nước nhỏ.

---------MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ