Chương 2.2: Tỉnh lại

Khi ba Dư xử lý xong công việc vội vàng chạy tới vào sáng sớm, Dư An đã ngủ rồi, hôm sau gặp mặt, Dư An thấy ba tây trang giày da, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự mỏi mệt, trong mắt tràn ngập sắc đỏ, dưới mắt thâm đen, giống như đã lâu không được ngủ, cũng già đi rất nhiều.

“Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt.” Ba Dư cảm động nói, “Tiểu An, hiện tại chăm sóc thân thể mới là quan trọng nhất, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều, ba sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con.”

Rất nhiều lời không nói rõ ràng, nhưng bọn họ đều biết là có ý gì.

Dư An gượng cười, gật gật đầu.

Cậu vừa mới tỉnh, trong lúc hôn mê lại trải qua nhiều cuộc phẫu thuật, thể xác và tinh thần đều chịu tổn thương nặng nề, rất dễ mệt mỏi, tỉnh dậy một lát lại ngủ rất lâu, bác sĩ nói đây là tình huống bình thường, là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, nghỉ ngơi nhiều cũng tốt cho bệnh nhân.

Dư An trong lòng có việc, ngủ không được yên ổn, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy có tiếng đóng mở cửa phòng, tiếng nói chuyện nhỏ dần, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, Dư An lại lần nữa tỉnh lại với đôi môi ướŧ áŧ, cậu mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông cậu tưởng còn đang trong mộng.

Bùi Diệu mặc một bộ tây trang đen, hai mắt thâm thúy trầm tĩnh không chút gợn sóng, lại toát ra sức mạnh áp bức tự nhiên của một Alpha.

Alpha đang cầm khăn bông nhúng vào nước, để dưỡng ẩm cho đôi môi khô khốc của Dư An, anh thấy Dư An mở mắt ra cũng không thấy kinh ngạc, chỉ thu hồi tay, “Em tỉnh rồi.”

Dư An đã rất lâu không gặp Bùi Diệu, cậu không nhớ rõ lần cuối bọn họ gặp nhau là khi nào, có lẽ là 4-5 năm trước hoặc là lâu hơn.

Kể từ năm 16 tuổi biết mình có một vị hôn phu như vậy, Dư An bất mãn với hành động không tôn trọng mình của ba mẹ, cũng không có ấn tượng tốt với người bạn thơ ấu lâu không gặp này, càng đừng nói đến mối quan hệ tốt của bọn họ ở nhà trẻ, ký ức đã sớm mơ hồ.

Dư An không hỏi Bùi Diệu vì sao lại xuất hiện ở đây, hờ hững dời mắt đi.

Cậu không nói lời nào, Bùi Diệu tất nhiên cũng không mở miệng, trong phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh.

Một người là thương nhân sát phạt quyết đoán trên thương trường, một người là thiếu gia từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, mọi chuyện luôn thuận buồm xuôi gió, kiên nhẫn cùng trầm ổn đều thể hiện đầy đủ vào giờ khắc này.

Bùi Diệu tất nhiên có thể chịu đựng sự trầm mặc, nhưng Dư An không thể, chỉ trầm mặc năm phút, cậu đã mở miệng.

“Hôm qua cũng là anh?” Giọng nói rất nhẹ, không có chút dao động nào.

Bùi Diệu ừ một tiếng.

Dư An nhìn chằm chằm đám mây trôi ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang chiếu sáng tấm rèm trắng màu vàng.

“Anh không cần tới đây,” Cậu không nhìn Bùi Diệu, nói rất chậm, “Hôn ước của chúng ta vốn đã là một trò cười, tôi tin rằng, Bùi gia cũng sẽ không nguyện ý cưới một kẻ tàn phế vào cửa. Tôi sẽ bảo ba mẹ tôi hủy bỏ hôn ước, thừa dịp cơ hội này, cả anh và tôi đều sẽ được tự do.”

Sau khi nói xong, trong phòng bệnh lại lần nữa an tĩnh lại, Dư An ngơ ngẩn nhìn bầu trời, trong khoảng thời gian này cậu gầy đi không ít, mặc quần áo bệnh nhân số nhỏ nhất cũng rất rộng.

Ánh mắt Bùi Diệu dừng trên khuôn mặt thanh tú tái nhợt của Dư An, một lát sau mới mở miệng: “Xem ra Dư tổng chưa nói với em.”

Dư An quay đầu lại, khẽ chớp mắt.

Bùi Diệu nhìn thẳng vào cậu, nói tiếp lời vừa rồi, “——— chuyện chúng ta đã kết hôn rồi.”

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình có động lực edit truyện và hoàn thành truyện nha

---------MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ