Chương 3.1: Đàm phán

Dư An nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cảm của Bùi Diệu, rất lâu sau cậu mới tìm lại được giọng nói của mình.

“——— anh nói cái gì?”

Giọng nói khàn khàn, còn có chút khó tin.

Bùi Diệu đang muốn mở miệng, điện thoại lại rung lên, là chuyện của công ty, yêu cầu anh trở về mở một cuộc họp khẩn cấp.

Dư An đầu óc choáng váng, tai ong ong làm cậu nghe không rõ lời Bùi Diệu nói.

Cuộc gọi diễn ra nhanh chóng, chưa đến một phút đã kết thúc.

Bùi Diệu cầm điện thoại đứng lên chuẩn bị rời đi, từ trên xuống dưới nhìn Omega mảnh khảnh yếu ớt trên giường bệnh, mở miệng nói: “Tình huống cụ thể Dư tổng sẽ giải thích với em, tôi còn có việc, đi trước.”

Dư An vẫn duy trì tư thế cứng đờ vừa rồi nhìn Bùi Diệu, anh rời khỏi ghế, trước mắt cậu là bức tường trắng như tuyết.

Có lẽ trầm mặc như vậy quá mức bi thương, Bùi Diệu dừng lại vài giây, lại nói: “Mặc kệ như thế nào tôi và em đã kết hôn, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em.”

Giọng nói của Alpha ổn trọng mà bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, vô dị giống như đang nói chuyện kinh doanh.

Sau khi Bùi Diệu rời đi, Dư An nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng bước chân xa dần, trong căn phòng yên tĩnh dâng lên nỗi bất lực và đau thương cực lớn, một tầng lại một tầng, giống như con nhộng thật dày bọc lấy khiến cậu khó thở.

Không lâu sau ba Dư và mẹ Dư đi vào, bọn họ nhìn con trai trầm mặc, ánh mắt đạm mạc ít lời chưa từng có.

Mẹ Dư ngồi xuống cạnh giường, giơ tay sờ sờ khuôn mặt gầy guộc của Dư An, còn chưa chạm vào Dư An đã nghiêng đầu né tránh.

“Bùi Diệu là chuyện như thế nào?” Cậu hỏi.

Mẹ Dư lo lắng nói: “Tiểu An, con nghe mẹ nói……”

“Tại sao con lại kết hôn với anh ta?” Dư An nhìn ba mẹ mình, chờ đợi đáp án.

Mẹ Dư bắt đầu rơi nước mắt, không nói nên lời, cuối cùng là ba Dư mở miệng.

Vụ tai nạn này đã khiến Dư An bị thương rất nghiêm trọng, cậu không chỉ bị thương trên thân thể, mảnh vỡ thủy tinh còn chui vào tuyến thể, tổn thương đến thần kinh, dẫn tới kí©h thí©ɧ tố trong cơ thể hỗn loạn, trong lúc hôn mê đã thực hiện vài cuộc phẫu thuật ở tuyến thể.

Thân thể Omega mỏng manh hơn, đặc biệt ỷ lại vào tuyến thể để điều tiết trạng thái của thân thể, vai trò của nó không chỉ là sinh sản hay thu hút người khác phái, mà còn có tác dụng bảo vệ các chức năng của cơ thể, tương đương với mệnh môn của một người, Alpha cũng như vậy.

Tuyến thể của Dư An đã bị tổn thương, thân thể lại trọng thương như vậy, cấp cứu nhiều lần chỉ có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng, trong một tháng cậu được các nhân viên y tế chăm sóc, luôn được theo dõi biến động số liệu trên các dụng cụ, đêm khuya bị đẩy vào phòng phẫu thuật cấp cứu đã trở thành chuyện bình thường trong thời gian đó.

Dư gia là người làm ăn, chú trọng phong thuỷ mệnh số, ba Dư cũng không ngoại lệ, không muốn nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình cứ thế chết đi, đã đến gặp đại sư đoán mệnh phong thuỷ quen biết nhiều năm xin giúp đỡ.

Phong thuỷ bát quái không có căn cứ khoa học, nó là chỉ thị của vũ trụ vĩ mô như từ trường được truyền lại từ tổ tiên, người làm ăn chú trọng điều này, cũng tin vào điều này.

Đại sư tính sinh thần bát tự của Dư An, nói đây là đại kiếp trong cuộc đời của cậu, nếu vượt qua ngày sau sẽ thuận buồm xuôi gió, không còn biến cố nữa.

Trong tình huống rơi vào tuyệt vọng này, người ta thường tìm kiếm sự an ủi về mặt tâm lý, bất luận có hiệu quả hay không cũng phải thử trước.

Dư An ở trong phòng ICU hơi thở thoi thóp, ba mẹ Dư chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, có một cọng rơm cứu mạng như vậy ở trước mắt tất nhiên sẽ nắm chặt không buông.

“Xung hỉ?” Dư An nghe hai chữ này chỉ cảm thấy buồn cười.

“Bát tự của con và Bùi Diệu rất hợp nhau, hơn nữa con nằm trong phòng ICU cũng không có hỉ sự gì khác.” Ba Dư thở dài, “Tiểu An, lúc ấy chúng ta không có biện pháp nào khác, con và Bùi Diệu vốn đã có hôn ước, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Lúc ấy mạng sống của con đang treo lơ lửng, chỉ cần có bất kỳ biện pháp gì chúng ta đều sẽ không màng tất cả mà thử một lần, con có hiểu không?”

“Nhưng mà mọi người có nghĩ tới, nếu con thật sự không còn nữa, như vậy sẽ hại cả đời Bùi Diệu.” Giọng nói Dư An phát run, nói đầy khó khăn, “Hiện giờ con đã phế thành cái dạng này, cũng sẽ liên luỵ cả đời của người ta.”

Ba Dư nhìn Dư An, nặng nề nói: “Tiểu An, ba không quan tâm được nhiều như vậy, lúc ấy ba chỉ có một suy nghĩ, đó là phải cứu con. Bất luận biện pháp này có hiệu quả hay không cũng phải thử. Ba không có biện pháp quan tâm cuộc đời của người khác, cho dù là con trai của người anh em tốt của ba.”

Dư An đỏ mắt, nước mắt trào ra, cậu khóc trong âm thầm thống khổ, hai tay bị bó chặt không thể động đậy, ngay cả lau nước mắt trên mặt cũng không làm được.

Theo cảm xúc dao động của cậu, sau cổ truyền đến đau đớn giống như kim đâm, dưới băng gạc thật dày là tuyến thể tràn đầy vết mổ.

Cậu nghĩ đến vẻ mặt bình tĩnh đạm nhiên của Bùi Diệu cách đó không lâu, quay mặt về phía cửa sổ nhắm mắt lại.

Vợ chồng trên danh nghĩa, là trách nhiệm, là nghĩa vụ.

Cậu hiểu rõ, một phế nhân như mình, đã sớm không còn quyền lựa chọn.

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình có động lực edit truyện và hoàn thành truyện nha

---------MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ