Chương 3.2: Đàm phán

Kể từ ngày đó Dư An trở nên an tĩnh hơn, ăn cơm, ngủ, truyền dịch, rất ít nói chuyện, mẹ Dư cố gắng muốn tìm đề tài nói chuyện với cậu, Dư An hoặc là nhắm mắt, hoặc là ngơ ngác phát ngốc.

Bùi Diệu nói sẽ chăm sóc cậu, mỗi ngày đều sẽ ở lại khoảng hai giờ, giống như đang làm tròn nhiệm vụ rồi rời đi.

Trước đó khi Dư An hôn mê, Bùi Diệu còn có thể dùng khăn bông thấm nước giúp cậu làm ẩm môi, hiện giờ đã tỉnh lại, chuyện nhỏ này không cần người chồng trên danh nghĩ phải động thủ.

Trong phòng bệnh yên tĩnh giống như không có ai, ai cũng không mở miệng, chỉ có tiếng bước chân đi lại trong hành lang.

Cuộc hôn nhân này vốn rất hoang đường, hiện giờ lại buộc chặt hai người xa lạ với nhau, bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn, mối quan hệ cứng nhắc lại xấu hổ.

“Thật xin lỗi.” Trong phòng bệnh an tĩnh đột ngột vang lên lời xin lỗi của Dư An.

Bùi Diệu ngồi trên sô pha lật xem văn kiện, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn về phía người trên giường.

Dư An thu hồi tầm mắt, đối diện với ánh mắt của Bùi Diệu, “Vì tôi, cũng vì ba mẹ tôi.”

Đây là lần thứ hai bọn họ nhìn nhau, cũng là lần đầu tiên trong ngần ấy năm bọn họ bình tĩnh nói về cuộc hôn nhân này.

“Kết hôn không phải ý của tôi, tôi tin anh cũng vậy. Tôi vốn định kết thúc một cách đàng hoàng, nhưng vẫn diễn ra một cách khó coi nhất. Chờ khi thân thể của tôi tốt hơn, chúng ta có thể ly hôn.”

Dư An nói rất chậm, từ sau khi cậu bị thương rất dễ mệt, hiện giờ lại không thường xuyên nói chuyện, mấy ngày nay nói cũng không nhiều như hôm nay.

Cả buổi sáng cậu không uống nước, sau khi nói xong giọng nói khô khốc, nhịn không được ho khan hai tiếng.

Bùi Diệu chờ cậu nói xong, buông văn kiện trong tay xuống, đi qua rót nước cho Dư An, đem ống hút đưa đến bên miệng cậu.

Trước đó còn đang nói về chuyện ly hôn, một giây sau lại được người chồng trên danh nghĩa đút nước.

Dư An trong lòng mâu thuẫn, nhưng cổ họng khô khốc, Bùi Diệu vẫn đưa như vậy, cậu đành phải ngậm lấy ống hút uống hơi ngụm nước.

“Cuộc hôn nhân này quả thật không phải ý của tôi, nhưng em không cần xin lỗi,” Bùi Diệu nói, “Nói rõ hơn, đây là trách nhiệm của trưởng tử Bùi gia như tôi, nói xa hơn, cuộc liên hôn này đối với hai nhà chúng ta trăm lợi không hại, cho nên bất luận em có gặp tai nạn này hay không, tôi đều sẽ cưới em.”

Dư An khó có thể đồng tình với suy nghĩ của anh, “Nhưng mà chúng ta đều không có tình cảm với nhau, vì gia đình mà buộc chặt với nhau……”

Bùi Diệu ngắt lời cậu: “Gia cảnh của tôi và em bất phàm, từ khi sinh ra đã không giống người thường. Không phải sao?”

Dư An: “……”

“Đối với chúng ta mà nói, tự do yêu đương vốn là điều xa xỉ,” Bùi Diệu thấp giọng không nhanh không chậm nói, “Em và tôi môn đăng hộ đối, ba mẹ lại là bạn tốt và đối tác kinh doanh. Từ các phương diện mà nói, em là đối tượng kết hôn tốt nhất của tôi.”

Alpha có khí tràng của riêng mình, cho dù giờ phút này Bùi Diệu đã thu liễm hơi thở, đứng trước giường vẫn toát ra vẻ tự tin cường giả và khả năng khống chế.

Bọn họ bằng tuổi nhau, sinh nhật chỉ kém nhau bốn tháng, trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, Dư An cảm nhận được sự chênh lệch giữa họ.

Trong đầu cậu nghĩ rằng đây là sự trói buộc, mà dưới cái nhìn của Bùi Diệu lại là cuộc liên hôn này sẽ mang đến cái gì cho Bùi gia.

Một người lý tưởng, một người hiện thực.

“Tôi sẽ không ly hôn với em, hình tượng đã kết hôn có lợi với tôi,” Bùi Diệu tiếp tục nói, “Nếu em muốn hoặc là sau này có đối tượng ái mộ, tôi sẽ suy xét nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của hai nhà, tiền đề là ba mẹ em cũng đồng ý.”

Những lời này đã chặn đứng đường lui, Dư An không còn đường phản kháng.

Hôn ước nhất định phải kéo dài 24 năm, cậu thành như thế này cũng không thể thoát khỏi, sau này càng không thể đổi ý.

Dư An chậm rãi ngẩng đầu, cổ tạoo ra một đường cong yếu ớt, ánh mắt cậu giao với tầm mắt thâm trầm của Alpha.

“Tôi sẽ không thích anh, bộ dáng này của tôi không thể làm Bùi phu nhân được.”

“Tuyến thể của tôi bị tổn thương, sau này cũng sẽ khó có con.”

Dư An như đang giận dỗi, lại giống như khıêυ khí©h với lời nói của Bùi Diệu, “Bùi gia thật sự đã cân nhắc rồi sao?”

Bùi Diệu nói: “Em sẽ không bị bệnh mãi.”

Dư An hơi giật mình.

“Hiện tại y học phát triển như vậy, trong nước không được thì ra nước ngoài,” Bùi Diệu nói rất bình tĩnh, khí tràng trầm ổn nội liễm dường như đây không phải việc khó, “Tôi cũng sẽ không để vợ của mình nằm trên giường suốt quãng đời còn lại.”

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình có động lực edit truyện và hoàn thành truyện nha

---------MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ