Chương 4.2: Chăm sóc

Hai người không hề nói chuyện với nhau, trong phòng cũng không quá an tĩnh, bàn phím thỉnh thoảng vang lên, tuy coi như im lặng nhưng lại có vẻ đột ngột trong sự im lặng tuyệt đối.

Khoảng một giờ sau, Bùi Diệu đặt máy tính xuống đi đến mép giường, rót một ly nước ấm đưa cho Dư An, trong lòng bàn tay kia là những viên thuốc và viên con nhộng.

Dư An bây giờ phải uống rất nhiều thuốc, gần như đều để khôi phục tuyến thể, cùng với điều hoà nội tiết tố.

Cậu đặt cuốn sách xuống, nhỏ giọng nói câu cảm ơn, nhận lấy viên thuốc và nước, thả viên thuốc vào miệng, sau đó uống hết hơn nửa ly nước rồi đặt lại trên bàn, nhưng bị Bùi Diệu ngăn lại.

“Uống hết, bác sĩ nói em cần uống nhiều nước.”

Uống nước có thể thúc đẩy quá trình trao đổi chất, hiện tại phần lớn thời gian Dư An đều nằm trên giường, làm chậm quá trình trao đổi chất sẽ không tốt cho cậu, điều này bác sĩ đã cố ý dặn dò, vừa vặn lúc ấy Bùi Diệu ở bên cạnh nghe được.

“Không cần,” Dư An nói, “Tôi không khát.”

Bùi Diệu: “Khát mới uống thì đã muộn.”

Giọng nói của Alpha trầm ổn bình tĩnh, thu liễm khí tràng, không có trên cao nhìn xuống mệnh lệnh, Dư An vẫn thấy chống cự.

“Lát nữa tôi sẽ uống.” Cậu lại cầm cuốn sách lên, ngón tay quá mức gầy gò lật từng trang sách.

Bùi Diệu không gượng ép, đặt cái ly xuống, cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên, “Muốn ăn gì?”

Dư An không thể không dừng lại lần nữa, “Tôi không đói bụng.”

“Em cần bổ sung vitamin,” Bùi Diệu làm lơ lời cự tuyệt của Dư An, “Táo hay là cam?”

Dư An nhíu mày, giọng nói không lớn lại kiên định, “Tôi nói tôi không ăn.”

“Em còn muốn hồi phục không?” Bùi Diệu thẳng thắn hỏi một câu.

——— đây là đề tài mà mọi người đều tránh nói đến kể từ khi Dư An xảy ra chuyện, bản thân Dư An cũng rất ít khi nhắc tới, trong gần nửa năm qua, chỉ lúc tháo ván kẹp mấy hôm trước mới hỏi một câu như vậy, sau đó cũng không bao giờ hỏi nữa.

Dư An từng huy hoàng như thế nào trên sân khấu, hiện giờ ở trong mắt người khác lại có bấy nhiêu thổn thức.

Chuyện này đối với Dư An là đả kích lớn nhất, có thể không đề cập tới thì sẽ không đề cập tới, Bùi Diệu là người đầu tiên hỏi trực tiếp như vậy, trực tiếp đến mức làm sắc mặt Dư An trắng bệch.

Những ngón tay quá mảnh khảnh của cậu không cầm được cuốn sách dày cộm, vô lực mà buông ra, cuốn sách trượt sang một bên, lộ ra một chiếc bìa tiếng Anh.

“Tôi biết chuyện này là đả kích rất lớn với em, em là một nghệ sĩ dương cầm, thành tựu của em dựa vào đôi tay này, nhưng cũng không phải là không thể hồi phục,” Bùi Diệu chậm rãi nói, “Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, xương trên hai tay em đã phát triển tốt, sau này tập trung vào huấn luyện phục hồi chức năng, không nhất định không thể chạm vào đàn.”

Hai mắt Alpha đen nhánh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt gầy guộc ốm yếu của Omega, “Em cam tâm nằm mãi trên giường?”

“……” Dư An nhấp môi, hốc mắt dần đỏ lên.

Cuộc trò chuyện giữa những người trưởng thành đã dừng lại, Bùi Diệu dừng lại đúng mực, không tiếp tục nữa.

Dư An quay đầu ra ngoài cửa sổ, đuôi mắt đỏ hoe, nhưng không hề rơi nước mắt.

Bùi Diệu chờ cậu bình tĩnh lại, quay lại đề tài ban đầu, “Táo hay là cam?”

Một lúc sau, Dư An mới mở miệng, mang theo chút khàn khàn, “Cam.”

Bùi Diệu chọn một quả to đẹp gọt vỏ, chia thành từng miếng đặt lên đĩa, để tiện cho Dư An cầm ăn.

Dư An nói: “Phiền anh đưa nước rửa tay trong ngăn kéo cho tôi.”

Bùi Diệu lấy ra theo hướng dẫn, Dư An duỗi tay nhận lấy, lại không ngờ Bùi Diệu trực tiếp mở nắp ra, bóp một ít vào trong tay cậu.

Dư An ăn xong quả cam, lại uống gần hết cốc nước dưới ánh mắt của Bùi Diệu, sau khi cảm xúc qua đi, cậu tiếp tục đọc sách, không làm phiền người cách đó không xa.

Sự yên tĩnh này không kéo dài được lâu, động tác chậm rãi xốc chăn lên của Dư An khiến người đàn ông chú ý.

“Muốn làm gì?” Bùi Diệu hỏi.

“Tôi……” Dư An có chút lắp bắp, “Tôi muốn đi toilet.”

Vết thương ở chân cậu vẫn chưa lành, thân thể cũng chưa khôi phục, thật ra không nên xuống giường, bác sĩ cũng nói không nên xuống giường. Nhưng lòng tự trọng của Dư An rất cao, không thể chịu đựng buồn tiểu nữa, tình nguyện chịu đau cũng phải đi toilet.

Ba mẹ Dư không có cách với cậu, biết trong lòng cậu không dễ chịu, nên cố gắng chiều theo ý cậu.

Nhưng Bùi Diệu sẽ không.

“Bác sĩ không kiến nghị em xuống giường.” Bùi Diệu đứng lên, “Thùng nướ© ŧıểυ ở đâu?”

Dư An nói: “Tôi không cần cái đó, tôi có thể đi toilet.”

Hai chân cậu đặt xuống đất thử đứng lên, nhưng không có ai nâng căn bản không thể cử động.

Cảm giác xấu hổ cùng thẹn thùng đồng thời dâng lên, Dư An rũ mắt không dám nhìn người đàn ông, nhỏ giọng xin giúp đỡ: “Anh…… Đỡ tôi một chút.”

Bùi Diệu không để ý, xoay người đi vào toilet, lấy thùng nướ© ŧıểυ ra, khi đi ngang qua cửa nhân tiện khóa cửa lại.

——— ý tứ rất rõ ràng, Dư An lại không muốn.

Sắc mặt Omega xanh trắng, cắn môi lưu lại dấu vết, lại cường điệu một lần nữa: “Tôi không cần cái này.”

Bùi Diệu nói, “Em có hai lựa chọn, dùng cái này hoặc là tôi ôm em đi toilet.”

Dư An ngẩng đầu, buông môi ra đang muốn trả lời, lại nghe thấy người đàn ông nói: “Nhưng cũng sẽ không để em chạm xuống đất.”

Ôm đi, lại không cho xuống đất.

Tay Dư An nắm chặt mép giường, xấu hổ cùng giận dữ, trên mặt lại có chút huyết sắc, “Bùi Diệu, anh đừng quá đáng.”

-----------------

MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ