Chương 5.1: Suy sụp

Bùi Diệu không hề quan tâm, rất bình tĩnh mà nói: “Tôi chỉ nghe theo bác sĩ.”

Dư An nhìn chằm chằm thùng nướ© ŧıểυ, quật cường trở lại giường, tình nguyện nghẹn chết cũng không đi vệ sinh trên giường.

Bùi Diệu tất nhiên cũng không miễn cưỡng, đặt thùng tiểu dưới giường, trở lại sô pha tiếp tục làm việc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhu cầu sinh lý là không thể trì hoãn, Dư An nghẹn đến mức thân thể đổ mồ hôi, bàng quang sắp nổ tung.

Cậu thậm chí không dám cử động, nhẫn đến cực hạn, thân thể thoáng dùng sức sẽ rỉ ra ngoài.

“Bùi…… Bùi Diệu……” Dư An nóng nảy, “Tôi…… Tôi muốn đi WC…… Tôi muốn đi WC……”

Bùi Diệu lần nữa ngẩng đầu, đôi mắt đầy sương mù của Omega ánh vào trong mắt anh, sắc mặt luôn tái nhợt đỏ ửng, giống như hồ nước xuân lan xuống cổ.

Anh nhìn chằm chằm vào Dư An, nhất thời không nhúc nhích.

“Tôi không thể đi WC ở trên giường,” Dư An nghẹn đến mức khó chịu, thân thể căng chặt, nói chuyện cũng đặc biệt dùng sức, “Anh không thể đối với tôi như vậy.”

Cảm xúc của người bệnh từ trước đến nay đều mẫn cảm, càng đừng nói một người thể diện lại kiêu hãnh như Dư An.

Sự kiêu ngạo của cậu là từ trong xương cốt, ở trước mặt ba mẹ cũng không thể vứt bỏ thể diện, càng đừng nói ở trước mặt một người chồng giống người xa lạ như vậy.

Dư An gấp đến độ cả người đều là mồ hôi, thấy Bùi Diệu chậm chạp không có hành động gì, cậu cắn răng xuống giường, hai chân vô lực, miệng vết thương lại bị đau, thân thể bởi vì nghẹn tiểu mà căng chặt càng không thể dùng sức.

Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng đầu gối mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.

Dư An theo bản năng nhắm mắt lại, đau đớn trong dự đoán không hề truyền đến, mà bị một cánh tay hữu lực ôm lấy.

Chỉ trong một giây ngắn ngủn trời đất quay cuồng, khi cậu mở mắt ra đã được Alpha ôm vào trong lònh, mùi nước hoa thoang thoảng của người đàn ông trộn lẫn với hương gỗ xông vào mũi Dư An, l*иg ngực dày rộng, làm Omega vốn gầy gò càng thêm mỏng manh.

Bùi Diệu hai ba bước tiến vào toilet, đặt Dư An đứng dưới đất, giúp cậu mở nắp bồn cầu ra, sau đó trầm mặc đứng bên cạnh.

Dư An nóng lòng muốn cởϊ qυầи ra, khi ngón tay đυ.ng tới lưng quần thì dừng lại, “Anh…… Anh ra ngoài đi.”

Khi hai người đứng cùng nhau sự chênh lệch thân thể rất rõ ràng, Alpha so với Omega cao 178cm cao hơn một cái đầu, khi cúi đầu anh có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu Dư An.

Bùi Diệu lại đưa ra một câu hỏi lựa chọn: “Hoặc là tôi ở đây, hoặc là trở lại giường.”

Dư An biết mình không thể lựa chịn, giống như cuộc hôn nhân này vậy.

Cậu xấu hổ nhắm mắt lại, ngón tay run run cởi bỏ lưng quần bệnh nhân.

Bùi Diệu đỡ bên trái cậu, sau khi cơ thể có điểm tựa, chân phải của cậu hoàn toàn không cần dùng lực, không giống trước đây để giữ thăng bằng, cho dù đỡ bồn cầu để giảm trọng lượng nhưng chân phải vẫn rất đau.

Đạo lý đều đã rõ ràng, còn làm mới điểm mấu chốt của Dư An.

Hơn nữa vì nghẹn quá lâu, tiếng nước đặc biệt vang dội, kéo dài hơn bình thường.

Gương mặt Dư An càng ngày càng nóng, giống như bị lửa thiêu, nhưng cố tình thân thể lại đối nghịch với cậu, càng mặc niệm nhanh kết thúc đi, tiếng nước tí tách tí tách lại càng kéo dài.

Thật vất vả mới tiểu xong, Dư An nóng nòng ấn xả nước, nhưng người thích sạch sẽ không cho phép cậu lập tức kéo quần lên.

Bùi Diệu vẫn luôn quay đầu nhìn vào một khoảng không nào đó, vẻ mặt bình tĩnh như đang làm việc.

Sau khi xả nước, trong WC trở nên yên tĩnh, Bùi Diệu chờ cậu kéo quần lên rồi ôm người ra ngoài, nhưng hơn nửa ngày vẫn chưa thấy gì, sau đó vang lên thanh âm nhỏ đến gần như không nghe thấy.

“Phiền anh…… Lấy cho tôi ít khăn giấy.”

Bùi Diệu vô thức nghiêng mắt sang, tầm mắt dừng trên cổ tay quá mức gầy gò của Dư An, không biết có phải do ánh sáng hay không, ngón tay chồng chất vết thương cũng nhiễm hồng.

Alpha hơi cúi người lấy giấy, Dư An lau lau, xoa khăn giấy thành một cục ném vào thùng rác.

Nhu cầu sinh lý đã được giải quyết, Dư An cũng thoải mái hơn, cậu xấu hổ đứng đó, trong không gian chật hẹp tràn ngập sự xa lạ cùng xấu hổ.

Bùi Diệu mở miệng hỏi: “Không rửa tay?”

Dư An lần đầu làm chuyện riêng tư như vậy trước mặt người khác, khí thế tự nhiên cũng yếu ớt, cúi đầu nói: “Có rửa.”

Bùi Diệu đỡ cánh tay Dư An bước vài bước về phía bồn rửa.

Thân thể Dư An đều dựa vào người đàn ông, duỗi tay bóp nước rửa tay.

-----------------

MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ