Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồng Mông Thiên Đế

Chương 7: Không Phục Liền Làm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lăng Phong đi tới, hơi cau mày hỏi Trần Tam Báo:

- Sao vậy?

- Không sao, ta hôm nay đi làm bị ngã!

Trần Tam Báo nhe răng toét miệng nói ra, khuôn mặt của hắn sưng lên vì bị đánh, ngay cả độn tác há mồm nói chuyện cũng không dám quá lớn.

- Bị té có thể thành bộ dạng như vậy? Ngươi cho rằng ta là đồ ngu sao? Nói xem, là ai làm?

Vẻ mặt Lăng Phong chìm hẳn xuống.

Tuy nhiên, Trần Tam Báo vẫn giữ im lặng.

Lăng Phong nhìn về phía Triệu Hổ nói:

- Triệu Hổ, ngươi nói!

Triệu Hổ nhìn Trần Tam Báo một chút, Trần Tam Báo đối với Triệu Hổ lắc đầu.

Cuối cùng, Triệu Hổ cắn răng một cái, ngẩng đầu nói với Lăng Phong:

- Là ngươi của Hắc Long giản, Báo ca vừa rồi mang rượu tới cho Hắc Long giản, thế nhưng là bọn hắn lại không muốn đưa tiền, Báo ca liền làm náo lên, cuối cùng bọn hắn còn ra tay đánh Báo ca thành dạng này, đám người kia, khinh người quá đáng!

- Ngươi bị người khác khi dễ, làm sao không nói cho ta biết? Không xem ta là lão đại của các ngươi sao?

Lăng Phong nhìn chằm chằm Trần Tam Báo, hắn rất tức giận, dù sao thì hắn bây giờ đã là lão đại ở Hoàng Long giản, những người đó dám đánh Trần Tam Báo, đơn giản chính là không cho hắn mặt mũi.

Trần Tam Báo vẻ mặt đau khổ, một mặt ủy khuất nói ra:

- Cái này, ngươi đương nhiên là lão đại của chúng ta, thế nhưng là thực lực của Hắc Long giản, mạnh hơn rất nhiều so với Hoàng Long giản chúng ta, Hắc Long giản hết thảy có mười tám người, mà lão đại của bọn hắn là Hùng Sơn thế nhưng là Luyện Khí cảnh đệ nhất trọng cường giả, thực lực phi thường đáng sợ, không phải chúng ta có thể trêu chọc!

- Hừ, mặc kệ cái kia Hùng Sơn, hắn dám đánh ngươi, chính là không nể mặt ta, đi, cùng ta đi Hắc Long giản, ta giúp ngươi đòi lại công bằng!

Lăng Phong sắc mặt trầm xuống, đừng nói bây giờ hắn đã là Luyện Khí cảnh cường giả, coi như tu vi của hắn không có đột phá, khẩu khí này cũng không thể nhịn.

Trương Long lập tức mở miệng nói:

- Lão đại, ngươi đừng xúc động, Hùng Sơn thế nhưng là Luyện Khí cảnh cường giả! Ngươi đánh không lại hắn! Đi cũng là tự rước lấy nhục!

- Đúng vậy a, lão đại, chúng ta liền nhịn một chút đi! Quân tử báo thù, mười năm không muộn!

Triệu Hổ cũng mở miệng khuyên, mặc dù bọn hắn cũng rất tức giận, nhưng bọn hắn thực lực của đối phượng mạnh hơn bọn hắn rất nhiều.

Lăng Phong liếc qua ba người bọn họ, vẻ mặt kiên quyết nói:

- Nhịn cái rắm, ta không phải thánh nhân, không nhịn được lâu như vậy, cho dù không đánh được, vẫn phải đánh! Triệu Hổ, Trương Long dẫn đường cho ta đi!

- Ta ...

Trương Long đột nhiên nhíu mày, bộ dáng của Lăng Phong khiến hắn xấu hổ.

- Nhanh!

Lăng Phong đối với Trương Long quát mắng nói.

- Được!

Cuối cùng, hắn đành phải đứng dậy đi về phía Hắc Long giản cùng Lăng Phong.



Triệu Hổ nhìn về phía Trần Tam Báo hỏi:

- Báo ca, chúng ta làm sao bây giờ?

Trần Tam Báo nhìn bóng lưng của Lăng Phong, cắn răng, nói:

- Dìu ta đứng lên, cùng đi!

- Tốt!

Triệu Hổ gật gật đầu, vịn Trần Tam Báo đi theo.

Hắc Long giản, sơn thanh thủy tú, linh khí nhiều hơn Hoàng Long giản rất nhiều, có một dòng suối nhỏ uốn lượn, khe núi hai bên khai khẩn ra đại lượng ruộng bậc thang, trong ruộng đều trồng nhiều loại cây trồng, mọc khả quan.

Trong khe núi cao hàng chục mét, có những cái dốc cao hàng chục mét, hàng chục cái chòi, phía trước những cái chòi đó là bãi đất trống, có cây ăn quả cao hàng chục mét đang trĩu khá giống quả trứng. Còn có một loại quả, những quả này phản chiếu ánh bạc dưới ánh nắng một cách mờ ảo.

Dưới bóng cây, một đám người ngồi uống rượu, hai tay để trần, trong đó, có một người dáng người khôi ngô, lông mày rặm, mắt to, mũi cao thẳng, miệng khoan thai, lưng hùm vai gấu, ngực có lông ngực đen kịt, hắn chính là Hắc Long giản lão đại, Hùng Sơn.

- Ha ha, lão đại, Trần Tam Báo gia hỏa này ủ chế Báo Tử Tửu, thực sự là rát ngon!

- Đúng đúng đúng, quá ngon!

- Quan trọng nhất là, hôm nay uống rượu này không cần tiền!

- Ha ha ha. . .

Hắc Long giản những người này, cả đám đều vô cùng hưng phấn.

Sau hai nén hương, Lăng Phong đã đi đến Hắc Long giản.

- Uông uông uông!

Bọn họ lúc này vừa đi tới lối vào của hẻm núi, một con chó phủ cường tráng, phủ đầy lông đen lập tức sủa vang, nhưng không có xông ra ngoài.

Đối mặt với con chó hung ác này, Lăng Phong cũng không dừng lại mà đi thẳng vào.

- Gâu!

Nhìn thấy Lăng Phong đi vào hẻm núi, con chó hung ác lập tức tấn công hắn.

- Muốn chết!

Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, đưa tay đánh về phía con chó hung dữ.

- Ầm!

Con chó hung ác bị Lăng Phong đập bay ra xa mười mét, đυ.ng phải tảng đá lớn, đầu cứng đờ, cả người chấn động!

- Cái này?

Trần Tam Báo bọn hắn đều sửng sốt một chút, bọn hắn không nghĩ tới Lăng Phong lại dứt khoát như vậy, vừa ra tay liền đánh chết con chó đen này, con chó đen này cũng không phải chó thường, mà là có Yêu thú huyết mạch biến dị loài chó, liền xem như Luyện Thể đệ cửu trọng cao thủ, đối mặt nó cũng kiêng kị ba phần.

- Có người xông vào Hắc Long giản!

Lúc này đám ngươi đang uống rượu dưới bóng cây, nghe được sau lưng có tiếng chó sủa, lập tức đặt bát rượu trong tay xuống, đột ngột đứng dậy, hướng Hắc Long giản lối vào nhìn.

- Là Trần Tam Báo bọn hắn!

- Bọn hắn gϊếŧ Khiếu Thiên!

- Thao, gϊếŧ chết bọn chúng!



Đám ngươi Hắc Long giản nhìn thấy cảnh này, lập tức nổi giận, đằng đằng sát khí hướng phía Lăng Phong bọn hắn lao đến.

- Lão, lão đại! Chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi!

Nhìn thấy cảnh này, Trương Long và Triệu Hổ đều sợ hãi run lên.

- Sợ cái gì?

Lăng Phong ngẩng đầu nhìn đám người kia, máu trong người lập tức sôi trào, dường như đã trở về Ngọc Dương Thành uy nghiêm, nghĩ đến năm đó nói đến đánh nhau, hắn Lăng Phong chưa từng lùi bước.

Rất nhanh, Hùng Sơn liền dẫn đám ngươi Hắc Long giản, đi đến Lăng Phong trước mặt.

- Tiểu tử, ngươi đây là đang muốn chết!

Nhìn con chó đen đầu óc vỡ toang, một cỗ sát khí hung hãn từ trong cơ thể Hùng Sơn tỏa ra về phía Lăng Phong bọn họ áp chế, khuôn mặt Hùng Sơn cũng trở nên hung dữ.

Lăng Phong mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm Hùng Sơn, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi chính là Hùng Sơn a?

- Đúng, lão tử chính là Hùng Sơn, tiểu tử ngươi là ai?

Hùng Sơn đối với Lăng Phong mắng to.

Thế nhưng, Hùng Sơn vừa dứt lời, hắn chợt cảm thấy thấy hoa mắt.

- Đùng!

Lăng Phong hung hắng đánh vào mặt của Hùng Sơn.

Hùng Sơn đột nhiên cảm thấy trên mặt đau nhói, mặt trái bỗng nhiên sưng đỏ.

- Cái này?

Hắc Long giản những tạp dịch kia đều bất ngờ.

Mà Trần Tam Báo bọn hắn cũng bất ngờ, trong đầu của bọn họ, không khỏi hiện ra hình ảnh lúc bọn hắn lần đầu gặp Lăng Phong, lúc đó Trần Tam Báo cũng là bị Lăng Phong đánh mặt. Lần này cũng tương tự a.

- Ngươi dám tát ta? Muốn chết!

Sau khi tỉnh táo trở lại, Hùng Sơn vùng ra với toàn bộ sức mạnh của mình và lao về phía Lăng Phong với một cú đấm.

Nhưng mà, nắm đấm của Hùng Sơn còn không có đánh vào mặt Lăng Phong, hắn chỉ cảm thấy bụng bị một cỗ lực lượng cực lớn đánh trúng, sau đó thân hình bay ra ngoài, ngã xuống cách đó ba thước.

Lúc này, hắn cảm giác được trước mặt xuất hiện một bóng người, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chiếc đế giày đè vào mặt mình.

- Ầm!

Hùng Sơn mặt bị Lăng Phong giẫm trên mặt đất, đem Hùng Sơn mặt dẫm đến nghiêm trọng biến hình.

- Cái này? Chuyện gì xảy ra?

Hắc Long giản những người kia, hai mặt nhìn nhau, bọn hắn thực sự không thể tin được, Luyện Khí đệ nhất trọng tu vi Hùng Sơn, vậy mà vừa đối mặt, liền bị một cái tiểu tử vô danh đánh bại rồi?

- Quá nhanh, ta căn bản là thấy không rõ!

- Tiểu tử kia, giống như biết yêu thuật!

Hắc Long giản những người này, toàn bộ đều có võ học nội tình, thế nhưng là bọn hắn đều không có thấy rõ Lăng Phong động tác, đừng nói là bọn hắn, cho dù là người trong cuộc như Hùng Sơn, cũng không rõ ràng chính mình bị đánh bại như thế nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »