Chương 45.2

Hơi thở và giọng nói nhẹ nhàng của cô vang bên tai anh. Chu Thận Chi hơi híp mắt rồi anh quay đầu lại định nói cái gì đó nhưng Thẩm Điềm đã nhanh chóng đứng lên.

Mặt cô đỏ bừng, mái tóc hơi rối.

Cô vén tóc ra sau tai rồi hỏi: “Anh có đau không?”

Chu Thận Chi ngước mắt nhìn cô, nhàn nhã nói: “Đau…”

Thẩm Điềm đột nhiên nhớ lại lần trước anh trêu cô rồi cô nói: “Lần này em không nghe thấy anh kêu đau, chứng tỏ là chẳng đau gì cả. Anh đừng có mà lừa em”.

Chu Thận Chi ngạc nhiên.

Vài giây sau, anh cười nhẹ, nói: “Điềm Điềm”.

Thẩm Điềm không đáp lại, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố để chui xuống luôn. Cô xoay người trở lại sofa.

Tào Lộ thấy cô đi về thì cười híp mắt đón cô nhưng Thẩm Điềm lại đẩy cô nàng ra: “Cậu đi đi”.

Tào Lộ cười phá lên, nói: “Nhảy đẹp lắm”.

Vừa rồi Trần Vận Lương chứng kiến một màn kịch lớn như vậy, cậu ấy cầm điện thoại chụp rất nhiều ảnh rồi cười nham hiểm rồi cất điện thoại đi sau đó nhắc Chu Thận Chi có người gọi đến.

Thế là trò “thật hay thách” kết thúc tại đây.

Chu Thận Chi đứng lên đi ra ngoài nghe điện thoại.

Trần Vận Lương vươn vai một cái rồi đi xuống lầu lấy đồ. Thẩm Điềm và Tào Lộ cũng đi lấy đồ.

Thẩm Điềm cầm chìa khóa xe của Chu Thận Chi, đi vào thang máy, lúc này một cô vẫn đỏ hây hây.

Tào Lộ nhéo má Thẩm Điềm nói: “Vừa nãy lúc cậu ngã xuống làm tớ sợ chết khϊếp, may mà chồng cậu nhanh tay nhanh mắt đỡ cậu”.

Thẩm Điềm lẩm bẩm: “Đừng nói nữa, tớ nhảy cứng đơ đơ à”.

Tào Lộ lại nói: “Nhưng tớ thấy đại ca Chu xem rất tập trung đó”.

Cô ấy nói thật không quá một chút nào nhưng có cảm thấy sự nghiêm túc, tập trung của cậu ấy cứ khác khác.

Thì ra cậu ấy xem người ta nhảy còn có thể chia thành hai cách xem.

Ví dụ như lúc cậu ấy xem Quan Châu Vân nhảy thì mặt không cảm xúc, còn xem Thẩm Điềm nhảy thì vừa tập trung vừa nghiêm túc ngắm nhìn cô ấy.

Có thể cậu ấy thích tư thế nhảy cứng nhắc, đáng yêu của Thẩm Điềm chăng?

Vậy nên…

Thành công rồi!

Tào Lộ gật đầu trong lòng.

Hai người đi lấy đồ của Tào Lộ trước rồi đi lấy đồ của Thẩm Điềm và Chu Thận Chi. Trần Vận Lương đã lấy xong rồi nên đi qua xách đồ giúp Chu Thận Chi.

Ba người đi lên lầu, Chu Thận Chi vẫn ở ban công nghe điện thoại.

Đồ đạc thì Trần Vận Lương đi sang phòng con trai lấy, Thẩm Điềm và Tào Lộ thì đi vào phòng bên cạnh xách đồ. Phòng bên này chỉ có một chiếc giường lớn.

Vừa đóng cửa.

Tào Lộ đã ngã lên giường, thoải mái thở phào một tiếng. Cô ấy nghiêng người nhìn Thẩm Điềm cầm đồ ngủ bước ra, hỏi: “Điềm Điềm, các cậu…bây giờ vẫn chia phòng ngủ à?”

Thẩm Điềm đóng vali lại, quay đầu nói: “Ừ, đúng zị”.

Cô đã quen rồi.

Mặc dù lúc đầu cô đã chuẩn bị tốt nhưng sau này anh sắp xếp như vậy nên cô cũng dần dần quen luôn.

Tào Lộ chớp mắt nói: “Thực ra nếu đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì chúng ta cũng chẳng hiểu gì cả”.

Bỏ qua quá trình yêu đương, hẹn hò trực tiếp kết hôn luôn.

Thiếu đi một bước quan trọng như vậy, cô cảm thấy anh sắp xếp như vậy khiến người ta dễ dàng thích nghi hơn một chút.

Dẫu sao thì cũng chỉ là người con gái hai mươi mấy tuổi đầu.

Huống hồ, Thẩm Điềm còn rất đơn thuần.

Ngay cả tiểu thuyết ngôn tình Thẩm Điềm cũng không đọc, đương nhiên Tào Lộ cũng không đọc nhưng Hoàng Đan Ni có đọc. Theo như Tào Lộ thì Hoàng Đan Ni hiểu rất nhiều điều nhưng Tào Lộ không thể chạy đi hỏi cô ta được.

Mấy năm nay hai người đã trở thành người qua đường rồi.

Hoàng Đan Ni vừa lên đại học đã yêu đương, sau này cũng bởi vì tình yêu mà học lại năm thứ 2. Tào Lộ thực sự không hiểu, chỉ vì yêu đương mà rơi vào bước đường học lại.

Nghĩ lại lúc trước, thành tích của Hoàng Đan Ni cũng thuộc dạng xuất sắc, Tào Lộ có cố gắng đến mấy cũng không theo kịp.

Nhưng hiện tại hình như lại ngược lại.

Thu nhập của Tào Lộ lại gấp mấy lần thu nhập của Hoàng Đan Ni.

Nhưng có lẽ tất cả là do vấn đề cá nhân của Hoàng Đan Ni. Cùng là đọc ngôn tình nhưng Lưu Ni Ni vẫn có thể vào làm ở công ty lớn nhất toàn quốc, hiện nay thu nhập và thành tích rất khủng.

Thẩm Điềm gật đầu ừ một tiếng.

Chính xác là như vậy.

Trò chuyện với Tào Lộ xong, cô đi vào nhà tắm để tắm rửa.

Tào Lộ chống cằm nhìn hình bóng lờ mờ của Thẩm Điềm cách một cánh cửa kính mờ sương khói. Từ khi bố mẹ li hôn, cô ấy luôn một mình, có Thẩm Điềm ở bên thì sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Nhưng cuối cùng chị em tốt của cô ấy lại bước vào cánh cửa hôn nhân, có một người chồng không yêu nhưng vẫn chăm sóc cô rất tốt. Như vậy cũng khá tuyệt đấy chứ.

Làm cho cô ấy cũng muốn tìm đại một người đàn ông nào đó kết hôn cho xong, có một người ở bên là tốt lắm rồi.

Nhưng cô ấy vừa nghĩ đến bố mẹ đã li hôn của mình thì cảm thấy buồn nôn, đau đầu.

Bỏ đi.

Cô vẫn nên ế tiếp thôi.



Trần Vận Lương tắm xong đi ra thấy Chu Thận Chi ở ngoài ban công gọi điện thoại, trông có vẻ như là vấn đề công việc. Trần Vận Lương đẩy cửa rồi bước ra ban công, bên ngoài rất mát mẻ.

Chu Thận Chi ngước mắt liếc cậu ấy một cái rồi rút một điếu thuốc ra, đưa lên miệng.

Anh cúi đầu châm lửa, đầu thuốc lập tức lập lòe ánh lửa màu cam.

Chu Thận Chi nghịch chiếc máy lửa, nói với đầu dây bên kia: “Ừ, để em bảo Tiểu Tùng mua vé máy bay”.

“Thầy cứ yên tâm”.

“Thầy cứ ngủ sớm đi ạ”.

Sau đó, anh cúp điện thoại.

Trần Vận Lương cầm gạt tàn để lên lan can rộng rãi, Chu Thận Chi búng tàn thuốc vào gạt tàn. Trần Vận Lương dựa vào tường, cười híp mắt nói: “Có việc à?”

Chu Thận Chi ngước mắt lên, ừ một tiếng.

Trong đêm tối.

Ánh mắt anh có phần lạnh lùng, xa cách, ngữ khí hờ hững nói: “Stent não sắp sản xuất đời thứ hai, thầy muốn tớ đi qua xem xem”.

Trần Vận Lương nói: “Năm ngoái tập đoàn Đồng Thụy cũng cho ra stent não chắc là muốn nhắm vào cậu chăng? Muốn tranh thị trường với cậu?”

Ngón tay Chu Thận Chi kẹp điếu thuốc, khóe môi hơi nhếch lên.

“Trong thị trường y tế này sẽ không bao giờ có điểm dừng”.

“Có thể làm ra các sản phẩm tốt hơn thì là một doanh nghiệp mạnh”.

Trần Vận Lương mỉm cười, gật đầu tỏ ý tán thành.

Có lúc đối mặt với cạnh tranh và một số thứ không sạch sẽ rồi dần dần quên đi mục đích ban đầu bản thân đi theo con đường này. Nhưng cho dù có ra sao đi chăng nữa, con người không nên ý định ban đầu, dũng cảm đối mặt với bóng tối thì có thể đón được ánh bình minh.