Chương 67.2

Sống cùng nhau lâu như vậy đúng là Chu Thận Chi chăm cô khá kĩ.

Trịnh Tú Vân, Thẩm Xương Minh và Thẩm Nghiệp Lâm cũng không ở lại lâu, dù sao thì đây cũng là bệnh viện, bác sĩ y tá ra ra vào vào ở lâu cũng không tiện lắm. Chu Thận Chi và Thẩm Điềm đi tiễn họ, Chu Thận Chi đẩy xe lăn cho ông nội Thẩm Nghiệp Lâm, Thẩm Nghiệp Lâm đưa tay vỗ vỗ vào cánh tay anh.

“Đừng lo lắng quá”.

Chu Thận Chi cúi đầu nhìn Thẩm Nghiệp Lâm rồi mỉm cười nói: “Vâng ạ, cháu nghe ông”.

Thẩm Nghiệp Lâm gật đầu.

Trịnh Tú Vân lên xe rồi vuốt vuốt cổ áo Thẩm Điềm: “Bận thì bận nhưng nhớ chăm sóc cho bản thân, đến chơi với bà nhiều vào”.

Thẩm Điềm vâng một tiếng rồi ôm lấy bà.

Trịnh Tú Vân chê cô quá sến súa, đẩy cô ra.

Kết quả là ánh mắt vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ của con gái.

Bà bàng hoàng rồi nhìn về phía Thẩm Điềm rồi lại nhìn về phía Chu Thận Chi đang dựa lưng vào cửa sổ xe nói chuyện với ông nội.

Sau đó, bà tiếp tục chỉnh lại cổ áo cho Thẩm Điềm, tâm trạng hơi phức tạp, đã đến bước này rồi nhưng cô không hề mở miệng nói cái gì, con gái lớn rồi, có những trải nghiệm mới nhưng không hề nói cho bà biết, điều này cũng đồng nghĩa cô biết bản thân mình đang làm gì.

Bà nghĩ bụng: hai đứa nó ở cùng nhau khá lâu, hơn nữa còn sống rất tốt, điều này là đủ rồi.

Lần sau sẽ nói với cô chuyện liên quan đến con cái, bây giờ nói không tiện lắm. Trịnh Tú Vân buông cô ra rồi lên xe.

Thẩm Điềm ngó đầu vào xe nói: “Bố, bố lái xe cẩn thận nhé”.

Thẩm Xương Minh cười đáp: “Ừ”.

Trịnh Tú Vân lườm cô một cái rồi đóng cửa sổ xe lại.

Thẩm Điềm lùi sau một bước rồi vô thức khoác tay Chu Thận Chi, người con trai cúi đầu chỉnh lại tóc mái cho cô. Cảnh này lọt vào trong mắt Trịnh Tú Vân đang ngồi trong xe.

Lúc Thẩm Điềm gả đi, bà không hề khóc nhưng lúc này vành mắt bà bỗng đỏ ửng lên.

Thẩm Điềm của bà lớn rồi.

Thẩm Xương Minh liếc nhìn bà rồi nói: “Sao tự nhiên lại khóc nhè vậy?”

Trịnh Tú Vân lườm ông một cái sắc lẹm: “Ông thì biết cái gì!”

Ông có biết con gái mình đã kết thúc cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, bắt đầu cuộc hôn nhân thực sự. Tương lai, nó có thể có con, phải làm mẹ, ông có biết không?

Bà còn bồi thêm một câu.

“Đồ đàn ông không biết quan sát!”.

Thẩm Xương Minh: “…”

Ông đã làm sai điều gì?

Thẩm Nghiệp Lâm ngồi sau xe cũng lắc đầu.

Haizzz

Ông cụ cũng không biết con dâu vì sao lại khóc nhưng vẫn là đừng chọc vào nó thì hơn, lúc này tốt nhất là im lặng là vàng.

….

Bà nội vô cùng để ý lá bùa bình an kia, buổi tối lúc đi tắm bà còn cẩn thận tháo ra rồi treo lên, tắm xong thì bà lại nhờ Thẩm Điềm đeo vào giúp bà.

Buổi chiều Vu Mi phải đến công ty nên không đến bệnh viện được, buổi tối bà đến và cùng “trực đêm” với bảo mẫu. Phòng bệnh này tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đủ cho ba người.

Vậy nên Thẩm Điềm và Chu Thận Chi bị bà nội “đuổi về”.

Giang Lệ Viên nói với Thẩm Điềm: “Mai con cứ đi làm đầy đủ nhé, làm xong thì qua thăm bà, đừng cứ xin nghỉ suốt, biết chưa?”

Thẩm Điềm gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Con biết rồi bà nội”.

“Cũng con vậy đấy”. Giang Lệ Viên nhìn sang Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi xách túi laptop của Thẩm Điềm nói: “Bà nội, con biết chừng mực mà”.

Giang Lệ Viên xua tay: “Được rồi, mau về đi”.

Thế là hai người bị bà cụ “đuổi” ra khỏi phòng bệnh, hành lang bệnh viện buổi đêm rất yên tĩnh, mùi thuốc sát trùng nồng đậm trong không khí, thi thoảng còn nghe được tiếng ho truyền ra từ những phòng bệnh khác. Thẩm Điềm được Chu Thận Chi dắt đi, cô quay đầu nhìn phòng bệnh rồi lại quay sang nhìn anh, nói: “Tối mai bọn mình đến chăm bà nhé”.

Chu Thận Chi nghiêng đầu nhìn cô: “Một mình anh đến là được rồi”.

Thẩm Điềm: “Không được, em muốn đi cùng anh, em không tăng ca nữa, buổi tối em mang việc về làm cũng được”.

Mắt cô rất sáng, trông rất nghiêm túc.

Chu Thận Chi nhìn cô vài giây, một lúc sau anh gật đầu: “Ừ!”.

Sau đó hai người về Lam Nguyệt rồi lần lượt đi tắm rửa. Thẩm Điềm tắm xong đi ra thấy anh vẫn thấy anh làm việc trong phòng sách, Thẩm Điềm ngó đầu vào xem nhưng không hề làm phiền anh mà chỉ lặng lẽ về phòng ngủ phụ, vén chăn ra rồi nằm xuống, cầm lấy điện thoại rồi lướt vòng bạn bè.

Cô còn lướt thấy có một bài đăng kêu gọi ủng hộ nên cô cũng thuận tay ủng hộ 500 tệ.

Lúc Chu Thận Chi đi vào thì cô vẫn đang đắm chìm trong các APP giải trí. Cô nghe thấy tiếng động liền theo phản xạ mà dấu điện thoại đi.

Chu Thận Chi thì chỉ chỉnh đèn tối đi, ngữ khí lười liếng nói: “Không cần dấu nữa, anh nhìn hết rồi”.

Thẩm Điềm hắng giọng một tiếng, mặt đỏ bừng rồi bỏ điện thoại sang bên cạnh.

Cô hỏi anh: “Anh làm việc xong rồi à?”

Chu Thận Chi chỉnh đèn ở mức tối nhất rồi ngồi bên giường im lặng nhìn cô.

Thẩm Điềm bị anh nhìn đến nỗi mặt đỏ như máu, càng chột dạ hơn. Đúng lúc này, anh nhích người gần về phía này rồi đưa tay lấy điện thoại trong tay cô đi.

Thẩm Điềm lập tức bĩu môi.

Nhưng Chu Thận Chi lại cúi đầu hôn lên môi cô.

Thẩm Điềm giật mình, cô chớp chớp mắt. Môi Chu Thận Chi hơi rời khỏi môi cô, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay có mệt không?”

Thẩm Điềm nhìn vào mắt anh rồi lắc đầu: “Không mệt”.

“Vậy có thể….”. Anh lại hỏi, ý tứ rất rõ ràng, lúc này tai và cổ của Thẩm Điềm đều đỏ bừng, cô đưa tay lên ôm cổ anh. Chu Thận Chi nhận được lời mời gọi liền cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa, bàn tay cũng tự nhiên mà vuốt ve làn da mịn màng của cô, một lúc sau quần áo cứ thế mà rơi xuống đất.

Dưới ánh đèn mờ ảo.

Người con trai từng chút từng chút để lại “dấu ấn” trên làn da của cô.

Mà đêm nay anh cũng rất dịu dàng.

Thực ra lần trước cũng cách đây đâu đó 3 ngày rồi, những ngày này cả cô và anh đều bận lại còn lo lắng chuyện của bà nội nên 3 ngày này họ chỉ ôm nhau rồi đi ngủ.

Đêm nay, anh rất cần cô.

Không chỉ có tinh thần mà thể xác cũng cần.

Vậy nên thời gian rất dài.

Thẩm Điềm hô hấp không thông nên ngón tay cứ bám chặt vào vai anh, để lại nhưng dấu vết ái muội nhưng anh vẫn dịu dàng dung túng cho cô.

….

Liên quan đến trực đêm, Chu Thận Chi và mẹ anh đã thống nhất anh trực một ngày, bà ấy trực một này, dù sao thì công việc của Chu Hải Quân vẫn chưa xong nên không về ngay được, chỉ có thể về vào ngày thứ 5.

Đối với sự vắng mặt của con trai, Giang Lệ Viên cảm thấy chẳng có gì to tát, bà đã quen với việc này rồi.

Lúc này bà càng quan tâm đến đứa cháu dâu này hơn.

Thấy Thẩm Điềm xách laptop đi vào cùng trực đêm với Chu Thận Chi thì Giang Lệ Viên thở dài một tiếng: “A Thận, chuyện gì vậy, bảo Điềm Điềm về nhà ngủ đi”.

Chu Thận Chi để gối ôm của Thẩm Điềm lên giường, cười nói: “Cô ấy muốn ở với bà”.

Giang Lệ Viên lườm Thẩm Điềm một cái.

Thẩm Điềm cười nói: “Bà nội, mấy ngày này con không phải tăng ca, công việc có thể mang về làm, còn nữa cháu và Chu Thận Chi đã tắm rửa hết rồi”.

Cô và Chu Thận Chi vừa tan làm liền về Lam Nguyệt tắm rửa thay quần áo sau đó mới tới đây.

“Con đó! Bà nội phải nói thế nào mới chịu nghe đây”. Giang Lệ Viên kéo tay Thẩm Điềm, giọng nói của bà còn hơi vui vui: “Được rồi, nếu ở không thoải mái thì nói với bà nhé”.

Thẩm Điềm gật đầu nói: “Vâng ạ”.

Cô nói câu này còn hơi làm nũng nữa.

Giang Lệ Viên ai dô một tiếng, cảm thấy lấy được Thẩm Điềm làm cháu dâu đúng may mắn.

Hơn 9 rưỡi tối.

Thấy bà nội ngủ thϊếp đi.

Thẩm Điềm và Chu Thận Chi lại làm việc một lúc sau đó đi ngủ. Thẩm Điềm ngáp một cái rồi nằm lên giường, Chu Thận Chi tắt đèn, chỉ để lại cái đèn ngủ rồi cũng đi qua nằm xuống. Chiếc giường này không hề lớn, nhỏ hơn giường ở nhà rất nhiều, anh đưa tay cho cô gối đầu lên, Thẩm Điềm cũng theo bản năng mà dựa sát vào trong lòng anh.

Chu Thận Chi khẽ xoa tóc cô rồi nói: “Vất vả cho em rồi”.

Thẩm Điềm lắc đầu nói: “Có vất vả gì đâu”.

Chu Thận Chi hôn lên mi mắt cô, mà yết hầu của anh lại ngay trước mắt trông rất nam tính.

Thẩm Điềm nhìn mấy cái rồi đột nhiên mạnh dạn rướn người lên hôn yết hầu của anh.

Cả người Chu Thận Chi cứng lại.

Anh rũ mắt nhìn cô, ngón tay mảnh khảnh khẽ nâng cằm cô lên.

“Thẩm Điềm Điềm, em được lắm”.

Thẩm Điềm chớp chớp mắt, xấu hổ muốn độn thổ.

Chu Thận Chi cứ nhìn cô chằm chằm, Thẩm Điềm bị anh nhìn thì càng xấu hổ, cuối cùng cô ai dô một tiếng rồi đưa tay ôm lấy eo anh, vùi đầu vào lòng anh nói: “Hôn một cái làm sao!”

Chu Thận Chi ôm lấy cô, nghe thấy câu này thì phì cười: “Ai dạy em vậy?”

Thẩm Điềm không trả lời.

Nghĩ bụng.

Giống anh đó, không cần học cũng biết!

Trực đêm, đương nhiên không được ngủ say.

Nửa đêm Chu Thận Chi dậy đắp lại chăn cho bà nội và rót nước cho bà hai lần. Bà cụ hễ không thoải mái là tỉnh dậy ngay hơn nữa chất lượng giấc ngủ của người già vốn dĩ cũng không tốt.

Bởi vì có Thẩm Điềm ở đây nên Giang Lệ Viên rất nhỏ nhẹ.

Nhưng thực chất Chu Thận Chi dậy thì Thẩm Điềm cũng dậy. Cô nghiêng người nhìn người con trai cao cao kia đang cào cào tóc đi rót nước cho bà nội. Bóng anh trải dài in trên mặt sàn, bóng lưng lười nhác ấy thực chất lại chứa đựng lòng hiếu thuận của anh.

Thẩm Điềm nghĩ bụng: Chu Thận Chi, em thích anh nhiều nhiều nhiều lắm!

….

Sáng hôm sau.

Bà cụ dậy trước hai người, bảo mẫu cũng đến rất sớm, thấy bà cụ dậy thì nhanh chóng đi đến đỡ bà lên.

Bà cụ thấy đôi vợ chồng trẻ đang ôm nhau ở giường bên cạnh thì mỉm cười, trong mắt tràn ngập vẻ mãn nguyện.

Bà cảm thấy mình phải sống thật lâu để còn bế chắt của bà nữa.

Bảo mẫu nhỏ giọng nói: “Hai đứa này trông xứng đôi quá!”

Giang Lệ Viên gật đầu: “Đúng vậy, quá xứng luôn ấy chứ. Tiểu Lý, tôi không hối hận vì lúc đó đã ép nó”.

Bảo mẫu cười cười: “Bác làm đúng lắm ạ”.



Mấy ngày này trôi qua thật nhanh.

Chiều thứ 5 Thẩm Điềm xin nghỉ để đến bệnh viện chơi với bà nội còn Chu Thận Chi thì đi đón Chu Hải Quân. Thẩm Điềm đặt laptop xuống rồi cởϊ áσ khoác ra, buộc tóc gọn gàng sau đó đi rót nước cho bà.

Giang Lệ Viên nắm chặt lấy tay cô: “Bên ngoài có lạnh không?”

Thẩm Điềm đáp: “Hơi lạnh ạ, nhiệt độ cũng giảm rồi, bà nội con đi lấy cho bà cái chăn bông”.

Giang Lệ Viên xua tay: “Không cần, bà không lạnh”.

“Ở đây ấm lắm”.

Đúng vậy, trong phòng bệnh rất ấm áp, Thẩm Điềm chỉ mặc một cái áo mỏng nhưng cũng không thấy lạnh. Lúc cô đang chuẩn bị ngồi xuống thì thấy có người thập thập thò thò ở ngoài cửa.

Gương mặt đó rất quen mắt hình như là Quan Quốc Chiêu.

Cô bỗng bần thần rồi nói với bà nội mình ra ngoài một chút sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Cô đi ra xem liền nhìn thấy Quan Quốc Chiêu áo mũ chỉnh tề đang ôm bó hoa, hắn ta cứ lén la lén lút nhìn vào trong phòng, dường như không ngờ là cô sẽ đi ra nên hắn hơn bất ngờ.

Thẩm Điềm đóng cửa lại rồi hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”

Quan Quốc Chiêu hắng giọng một tiếng, chỉnh lại cà vạt rồi nói: “Tôi đến thăm bà nội Giang Lệ Viên”.

Ấn tượng của Thẩm Điềm với hắn rất tệ nên khi nghe hắn nó vậy thì cô lập tức nhíu mày.

“Cậu tìm bà nội có việc gì?”

Quan Quốc Chiêu nhíu mày nhưng ánh mắt không nhịn được mà rơi trên mặt cô, hắn lại chỉnh cà vạt, rõ ràng là không quen ăn mặc như vậy.

Chỗ nào cũng không tự nhiên.

Hắn nói: “Bà nội từng cứu tôi”.

Thẩm Điềm rất muốn trợn mắt.

Ồ! Thì ra đến trả ơn!

Nhưng chuyện này không liên quan đến cô, cô ghét hắn ta nhưng bà nội không chắc đã ghét hắn, vậy nên cô nói: “Vậy cậu chờ một lát, tôi đi nói với bà nội một tiếng”.

Nói xong cô xoay người đi vào phòng.

Cô buộc tóc cao lên làm lộ ra cái gáy trắng nõn.

Quan Quốc Chiêu nhìn không chớp mắt.

Đù má

Con mịa nó sao đẹp vậy.

Thẩm Điềm đi qua nói với bà nội, Giang Lệ Viên ngẫm nghĩ liền nhớ đến thằng nhóc sắp bị bố nó đánh chết nên hơi thương cảm nhưng nghĩ đến em gái của thằng nhóc đó bà liền cảm thấy ghét nên bà nói: “Bảo nó đi đi, chuyển lời với nó là cảm ơn sự quan tâm của nó”.

Thẩm Điềm vâng một tiếng rồi đi ra liếc Quan Quốc Chiêu một cái: “Bà nội nói muốn nghỉ ngơi, không muốn gặp cậu”.

Quan Quốc Chiêu lại nhíu mày, hắn nói: “Được rồi, vậy cô giúp tôi đưa bó hoa này cho bà nội, chúc bà sớm khỏe lại, còn nữa giúp tôi nói cảm ơn bà đã cứu tôi”.

Thẩm Điềm định không nhận nhưng Quan Quốc Chiêu lại nhét nó tay cô.

Hắn nói: “Loại hoa này có ngụ ý là mãi mãi bình an, cô đừng có vứt đấy”.

Thẩm Điềm ngơ ngác rồi vô thức nhận lấy, cô không thể thay bà nội từ chối bình an được.

Quan Quốc Chiêu thấy cô thức thời như vậy thì không nhịn được nhìn cô lâu hơn một chút, hắn hé hé miệng định nói xin lỗi thì cách đó không xa một giọng nói trong trẻo mà ẩn chứa sự lạnh lùng của người con trai truyền tới: “Hai người đang làm gì vậy?”

Thẩm Điềm quay người lại thì thấy Chu Thận Chi đi từ thang máy ra, trong tay còn xách một ly cà phê nóng. Anh đi về phía này, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của cô sau đó chuyển qua Quan Quốc Chiêu.

Quan Quốc Chiêu nhận thấy ánh mắt giá lạnh của anh thì cảm thấy da thịt nhói nhói lên, hắn cào cào mái tóc ngắn cũn của mình: “Tao đến thăm bà nội mày”.

“Bà nội tao cần mày thăm?”. Chu Thận Chi đưa cốc cà phê cho Thẩm Điềm, Thẩm Điềm thuận tay cầm lấy, bó hoa trong tay cô cũng bị anh cầm đi.

Chu Thận Chi vứt bó hoa cho Quan Quốc Chiêu: “Cút ngay”.

Quan Quốc Chiêu vội vàng đón lấy, chửi thề một tiếng rồi chỉ tay vào Chu Thận Chi: “Mày nhớ mặt tao đấy”.

Sau đó xoay người rời đi.

Trước khi đi còn liếc nhìn Thẩm Điềm nữa, ánh mắt Chu Thận Chi lạnh như băng, anh nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô vào phòng.

Động tác có hơi nhanh.

Thẩm Điềm còn chưa kịp phản ứng, cà phê cũng bị rơi rớt ra bên ngoài một ít.

Thẩm Điềm nói to: “Chu Thận Chi”.

Chu Thận Chi buông cô ra nhìn cà phê dính trên mu bà tay cô rồi rút lấy tờ giấy lau cà phê đi. Thẩm Điềm nhìn vào mắt anh hỏi: “Anh đón được bố chưa?”

Chu Thận Chi ừ một tiếng.

“Ông ấy về tắm rửa thay quần áo”.

Thẩm Điềm ồ một tiếng.

Giang Lệ Viên thấy Chu Thận Chi quay về thì nói: “Bà muốn ăn lạp xưởng, A Thận con xuống lầu mua cho bà đi”.

Chu Thận Chi vâng một tiếng rồi buông Thẩm Điềm ra sau đó đi về phía cửa.

Thẩm Điềm cầm ly cà phê, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của anh khi nãy và cả tốc độ kéo cô vào phòng, thực chất có hơi nhanh và hơi mạnh.

Cô xoay người, kéo cửa chạy ra ngoài, đuổi theo anh: “Em đi cùng anh”.

Bước chân Chu Thận Chi dừng lại.

Anh hơi điếu thuốc trong tay, nghiêng đầu nhìn cô: “Em về đi, anh tiện đi hút điếu thuốc, nếu em muốn ăn thì anh mua về cho”.

Nói xong anh bỏ điếu thuốc vào miệng.

Thẩm Điềm nắm chặt ly cà phê, cô nhìn bóng lưng người con trai rồi hét lớn: “Chu Thận Chi, anh đứng lại”.

Người con trai đi phía trước dừng bước, xoay người lại, tay đút túi quần nhìn cô: “Sao vậy?”

Thẩm Điềm bước nhanh đến trước mặt anh, ngẩng đầu hỏi: “Anh…giận à?”

Chu Thận Chi hơi nhướng mày, anh bỏ điếu thuốc trong miệng ra rồi im lặng nhìn cô.

“Đúng vậy”.

Anh đưa tay vén tay cô ra sau tai: “Không phải anh đã nói là tránh xa hắn ra rồi sao?”

“Nhưng em còn nhận hoa của hắn”.

Thẩm Điềm mím môi nói: “Hoa đó là tặng bà nội mà, hơn nữa hắn nói hoa đó là hoa bình an, em có thể vứt hoa bình an của bà sao?”

Chu Thận Chi hơi ngạc nhiên.

Anh nhỏ giọng nói: “Dù sao thì anh vẫn ghen”.

Tâm sự tuổi hồng: Dạo gần đây mình bận ôn thi và thi cuối kỳ nên mình phải dừng đăng truyện một thời gian để tập trung thi cử. Thi xong mình sẽ đăng trở lại. Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện. Mãi iu