Chương 16: Điểm yếu của Trần Khải Sinh

"Cô không muốn?" Sở Lê Thần liếc mắt nhìn An Thiển Mạt, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nên làm cho người ta không phân biệt được anh đang tức giận hay thật sự cảm thấy không sao cả.

An Thiển Mạt lắc đầu: "Không phải không muốn, chỉ là thời gian gần đây, vì chuyện của An thị, có thể tôi sẽ khá bận rộn, nên tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến bữa tối của anh."

An Thiển Mạt nói chuyện vô cùng khéo léo nhưng Sở Lê Thần lại đáp: "Sau này tôi sẽ báo cho cô biết trước."

"Vậy được thôi." An Thiển Mạt không từ chối nữa.

Sau khi rửa bát đũa và dọn dẹp lại phòng bếp xong, An Thiển Mạt ôm máy tính của mình, ngồi trong phòng khách với Sở Lê Thần.

Cô lấy túi da mà Lâm Lạc đã đưa cho cô ra, sau khi xé rách lớp vỏ bọc thì thấy bên trong ngoại trừ một đống ảnh còn có một cái USB.

Mấy bức ảnh được gói kín trong một chiếc phong bì, cho nên An Thiển Mạt dứt khoát bỏ phong bì sang một bên rồi cắm USB vào cổng máy tính trước, vừa mở ra đã nghe thấy một loạt âm thanh mờ ám, trằn trọc.

Gần như chỉ trong khoảnh khắc âm thanh kia vừa phát ra thì An Thiển Mạt đã đóng sập máy tính lại, nhưng vẫn không ngăn được loạt âm thanh mờ ám này truyền vào tai Sở Lê Thần.

“Cô chủ An, cô đang làm gì vậy?”

"Cái này là USB Lâm Lạc đưa cho tôi, tôi tò mò nội dung bên trong nên mới mở ra xem, kết quả là... có điều tại sao Lâm Lạc lại đưa cho tôi thứ này chứ?" An Thiển Mạt chán nản nói. Cô chỉ nghĩ rằng Lâm Lạc đưa nhầm USB cho cô rồi thôi.

Nhưng Sở Lê Thần lại nói: "Cô thử mở ra xem lại xem..."

"Không cần!"

"Ý tôi là bảo cô nhìn kỹ một chút, nhìn xem nhân vật chính có phải là Trần Khải Sinh và Lâm Lạc hay không!"

"Hả?" An Thiển Mạt ngơ ngác nhìn Sở Lê Thần, thấy Sở Lê Thần không giống như đang nói đùa thì mới bật máy tính, có điều lúc này cô đã thông minh hơn, nhanh tay tắt âm thanh của video đi.

Mặc dù An Thiển Mạt không phải là cô gái nhỏ chưa từng trải sự đời, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn người khác làm chuyện này nên ít nhiều vẫn thấy hơi xấu hổ, cũng chỉ hé mắt nhìn liếc qua thôi mà hai má đã đỏ bừng lên.

"Hình như người đàn ông đó là Trần Khải Sinh, có điều tôi không nhìn rõ mặt cô gái kia. Nhưng nhìn dáng người thì quả thật rất giống Lâm Lạc."

Dáng người Lâm Lạc cao cao gầy gầy, nhưng chỗ nào cần có thịt thì lại không thiếu đi đâu miếng nào, nói cách khác thân hình của cô ta cực kỳ đẹp, thậm chí có thể so sánh với rất nhiều người mẫu nổi tiếng, mà thực tế trong đời sống có rất ít những người có thân hình đẹp như vậy.

Cuối cùng thì An Thiển Mạt cũng hiểu tại sao Lâm Lạc lại nói đừng để cho bất cứ ai biết chuyện này có liên quan đến cô ta.

"Không phải Trần Khải Sinh đã kết hôn rồi hay sao? Con gái của ông ta cũng lớn như vậy rồi, sao còn có thể..."

Những lời phía sau, thật sự An Thiển Mạt không thể nói ra miệng được.

Lâm Lạc còn nhỏ hơn con gái của Trần Khải Sinh đến mấy tuổi, nhưng lại có thể làm ra những chuyện như thế này, thứ cho An Thiển Mạt hiểu sâu biết rộng, trong lúc nhất thời cũng không thể chấp nhận được.

"Đây là luật bất thành văn trong giới này, chuyện rất bình thường. Cô cũng không cần cảm thấy tiếc thương cho Lâm Lạc, nếu cô ta đã bỏ ra thân thể của mình, vậy thì chắc hẳn cũng có được những lợi ích khác."

Nghe Sở Lê Thần nói như vậy thì tâm trạng của An Thiển Mạt lại càng tệ hơn.

Nếu nói như vậy thì về bản chất, cô và Lâm Lạc cũng không khác nhau là mấy nhỉ? Bởi vì cô cũng chấp nhận hy sinh thân thể của mình và sau đó đổi lấy những gì cô cần.

Sở Lê Thần thấy An Thiển Mạt bỗng nhiên không nói gì nữa thì lập tức đoán được cô đang nghĩ cái gì.

Có điều anh cũng không an ủi An Thiển Mạt mà tiếp tục nói: "Những người có tiếng tăm như Trần Khải Sinh sợ nhất là bị bại lộ bất cứ tin tức nào liên quan đến vấn đề thanh liêm, mặc dù tất cả mọi người đều biết rõ nhưng chỉ cần không bị phơi bày ra trước mặt thì cũng không được tính đến. Ngày mai cô cứ cầm những thứ này đến tìm Trần Khải Sinh, tôi tin rằng phản ứng của ông ta sẽ làm cho cô hài lòng."

"Nhưng..."

"Cô định nói làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến Lâm Lạc đúng không?" An Thiển Mạt còn chưa nói xong thì Sở Lê Thần đã đoán được cô muốn nói gì.

Thấy An Thiển Mạt khẽ gật đầu, Sở Lê Thần cười khẩy một tiếng rồi nói: "An Thiển Mạt, bình thường không phải cô rất lanh lợi hay sao? Sao vừa gặp chuyện đã trở nên hồ đồ thế?"

"Không phải thế, chỉ là đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như thế này nên đầu óc hơi bị chập mạch một chút. Có điều bây giờ tôi đã biết rồi, nếu Lâm Lạc đã dám giao ảnh chụp và USB cho tôi thì chứng tỏ cô ta không sợ chuyện này, chỉ cần tôi không nói nữ chính trong chuyện này là cô ta là được rồi. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Lâm Lạc, tôi nghĩ chắc hẳn cô ta rất hận Trần Khải Sinh."

"Cô hiểu thì tốt." Sở Lê Thần thở hắt ra một hơi.

An Thiển Mạt cực kỳ không thích dáng vẻ này của anh, nó khiến cô có cảm giác như thể mình đang bị phủ nhận vậy.

Tính tình ngang bướng vừa nổi lên, An Thiển Mạt trừng mắt nhìn Sở Lê Thần nói: "Tôi hứa với anh, những chuyện tự làm loạn thế trận như thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai! Từ đây đến lúc An thị bị đưa lên sàn đấu giá còn năm ngày, đến lúc đó tôi đảm bảo anh sẽ đạt được An thị!"

Nói xong, An Thiển Mạt căn bản không để ý tới phản ứng của Sở Lê Thần, trực tiếp đi thẳng về phòng ngủ.

Sở Lê Thần nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của An Thiển Mạt thì khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt: "Khá thú vị đấy!"

Buổi trưa ngày hôm sau, sau khi An Thiển Mạt thăm dò đường lối rõ ràng thì đi thẳng đến công ty hiện tại của Trần Khải Sinh chặn người.

Lúc An Thiển Mạt đến công ty của ông ta thì đã là mười hai giờ trưa, vừa hay là giờ tan tầm cao điểm.

Vị trí của An Thiển Mạt vừa hay có thể nhìn thấy từng người đi từ cửa lớn ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Trần Khải Sinh, An Thiển Mạt chạy như bay đến bên cạnh ông ta, nắm lấy ống tay áo rồi làm như đùa giỡn nói: "Chú Trần, đã lâu không gặp, chú vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ? Chi bằng cháu mời chú ăn cơm, tiện thể chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ!"

An Thiển Mạt nói rồi mặc kệ thái độ của Trần Khải Sinh, cứ thế kéo ông ta đi về phía nhà hàng.

Cũng vì nơi này đông người nhiều chuyện nên mặc dù Trần Khải Sinh rất tức giận nhưng cũng không thể nổi giận với An Thiển Mạt.

Đợi đến khi vào nhà hàng, sau khi ngồi xuống, lúc này Trần Khải Sinh mới tức giận nói với An Thiển Mạt: "Cô An, trước đó tôi đã nói chuyện rất rõ ràng trong điện thoại rồi, đối với chuyện của ba cô, tôi cũng rất lấy làm tiếc, nhưng tôi đã rời khỏi tập đoàn từ rất lâu rồi, trước khi ba cô xảy ra chuyện đã rời đi rồi, cho nên đối với chuyện của An thị, tôi cũng chẳng thể giúp được gì!"

“Nhưng Lâm Lạc nói chú có thể giúp tôi mà!” An Thiển Mạt không thèm để ý tới lý do từ chối đường đường chính chính của Trần Khải Sinh mà thẳng thừng nhắc đến tên của Lâm Lạc.

Quả nhiên, vừa nghe thấy hai chữ "Lâm Lạc" thì sắc mặt Trần Khải Sinh lập tức thay đổi: "Lâm Lạc? Không phải cô ta đã từ chức được một thời gian rồi sao? Sao, sao hai người vẫn còn liên lạc chứ?"

"Hôm qua chúng tôi vừa mới gặp nhau, Lâm Lạc còn đưa cho tôi vài bức ảnh, nói nhờ tôi chuyển cho chú."

An Thiển Mạt nói rồi lấy mấy bức ảnh mà cô đã chuẩn bị từ trước ra.

Cô cố ý chọn ra một vài bức ảnh không quá lộ liễu nhưng vẫn có thể nhận ra Trần Khải Sinh có mối quan hệ rất thân mật với cô gái trong ảnh.

"An Thiển Mạt, rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội với cô mà cô phải bịa đặt ra mấy tấm ảnh này để hãm hại tôi?" Trần Khải Sinh còn chưa xem hết thì sắc mặt đã thay đổi, trực tiếp ném ảnh chụp về phía An Thiển Mạt.

An Thiển Mạt cũng không sắp xếp lại mà cứ thế để ảnh chụp nằm bừa bãi trên bàn, cuối cùng vẫn là Trần Khải Sinh sợ bị người ta nhìn thấy nên âm thầm xếp gọn gàng lại.