Chương 4: Nhìn thấu bộ mặt thật

Không thể chấp nhận được việc này, nàng đưa ánh mắt nhìn về phía Tả Vũ Phong, rồi nhận ra trên có hắn có vết hôn của Đường Nhã Nhu.

Này...

Chẳng lẽ không còn gì để giải thích việc này nữa hay sao?

Đường Tiểu Nặc chỉ tay, hướng tới Tả Vũ Phong: “Đồ bẩn thỉu”.

Tả Vũ phong sao lại có thể như vậy?!

Hắn lừa dối ta, trong lúc bà nội hắn còn đang bệnh nặng.

Càng nghĩ càng tức giận, định cho tên xấu xa kia một cái tát. Nhưng lúc này hắn ta bắt được tay của nàng, hơn nữa còn gạt tay nàng sang một bên.

Được lắm, nếu như mọi chuyện đã bại lộ, hắn ta cũng không cố để che giấu cái mặt nạ kia nữa.

“Đường Tiểu Nặc, Cô đã từng tát ta một cái, giờ còn muốn đánh ta nữa sao?”

“Tả Vũ Phong, Anh có còn là con người hay không? Tại sao anh có thể làm cái việc này cơ chứ?”

Hơn nữa, lại là với Đường Nhã Nhu!

Đường Tiểu Nặc tức giận, trừng mắt nhìn hắn. Chỉ trong phút chốc, hắn ta không khác gì một tên chó chết trong con mắt của nàng.

Tả Vũ Phong nhìn thoáng quá nét mặt duyên dáng của Đường Nhã Nhu, toát lên vẻ trẻ trung xinh xắn.

“Ta thế nào mà là chó chết? Đường Tiểu Nặc, chính cô đã từng nói, cô tự nhận mình là người xấu ở trong trường. Tả Vũ Phong ta đây yêu cô đã được một năm, vậy đã bao giờ được chạm tới thân thể cô? Muốn hôn cô cũng ba lần bảy lượt bị từ chối.”

“Nói dễ nghe một chút, tôi đây làm bạn trai cô là tốt cho cô lắm rồi. Còn nếu muốn những từ khó nghe, việc hôn cô cũng đã là ban ân huệ cho cô rồi.!”

“Cô nhìn lại gương mặt của cô đi? Còn cặp mắt kính kia nữa, có khác gì con cá chết lồi mắt không? Nhìn cô tôi cũng phát nôn!”

Tả Vũ Phong nói một hồi dài, trong mắt hắn thể hiện rõ sự chán ghét.

“Cho nên đó là lí do anh muốn lừa tôi?” Đường Tiểu Nặc nghiêm túc nói với tên xấu xa.

Trong lúc này, nàng cảm thấy như mình đang ở giữa Bắc Băng Dương, toàn thân đều run rẩy.

Tả Vũ Phong ôm dáng người nóng mỏng, khuôn mặt xinh xắn của Đường Nhã Nhu: ”Đúng vậy, đây chính là lý do của tôi! Tôi chịu cô vậy là quá đủ rồi!”

Đường Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu.

Được!

Hắn ta không còn xứng đáng với ta, tôi nhường hắn cho cô. Cướp lấy anh ta đi!

Dù sao...

Đường Nhã Nhu làm như vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên.

Đường Tiểu Nặc xoay người rời đi, nàng nghĩ rằng không nên ở lại nơi này để xem đôi cẩu tặc này diễn trò.

Nhưng tên bỉ ổi đó thấy nàng nóng nảy bỏ đi, chạy nhanh đuổi theo ngăn nàng lại: “Chờ đã, mười vạn khối đâu?”

“Khốn nạn!”

Thật là ân hận khi không thể đem tên bỉ ổi này lột da hắn ra được!

“Đường Tiểu Nặc, cô yêu được tôi là tốt cho cô lắm rồi, được thỏa mãn nhu cầu của cô. Như vậy đi, tôi cũng không muốn nhiều, chỉ cần tám vạn khố thanh toán tiên thuốc men thôi”.

Đường Tiêu Nặc giận dữ, giờ đây nàng đã thấy rõ được bộ mặt thật của hắn.

“Ta được thỏa mãn nhu cầu? Tả Vũ Phong, anh thật vô liêm sỉ, bữa cơm hàng ngày của anh là từ tiền của tối. Sinh nhật tôi trùng dịp giáng sinh, anh mua cho tôi một cái kẹp tóc ngoài vỉa hè? Anh đòi tôi đền bù tổn hại những điều đó sao? Đến nỗi này, tiền thuốc men, anh đã quyết định đến với Đường Nhã Nhu, vậy thì tìm cô ta mà đòi đi.”

Nói liền một hơi, thấy Tả Vũ Phong vẫn chưa chịu khẩu phục, không thể nhìn được sự tức giận, nàng bỏ ra một xấp tiền lẻ, cùng với những đồng tiền xu ném ra trước măt hắn: "Tả Vũ Phong, kể từ nay về sau, ta Đường Tiểu Nặc cùng ngươi nhất đao lưỡng đoạn, không bao giờ gặp lại.”

Đường Tiểu Nặc lập tức ngồi lên xe trở về căn phòng thuê của mình.

Nàng nằm ngả vào giường, cố gắng không kìm nén nước mắt, vậy mà hai hàng mi nước mắt vẫn tuôn trào.

Giờ trong đầu nàng, chỉ là những hình ảnh của Tả Vũ Phong đang dắt mũi nàng.

“Đường Tiểu Nặc, ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Nếu như lúc trước nếu như không phải đánh cược với bạn thân, tìm một người yêu được một năm trở lên? Quả thực ngươi chỉ là một thứ rác rưởi.”

Càng nghĩ càng tức giận, Đường Tiểu Nặc liền bật dậy.

Chạy vào trong phòng vệ sinh chừng nửa giờ. Nàng thay một chiếc áo ngủ màu tím nhạt, mái tóc cũng xõa xuống, đen nhánh một cách lạ thường, nhìn phảng phất như một thác nước.

Mà mặt nàng, đã thay đổi một cách ngoạn mục.

Khuôn mặt trước đây với làn da sạm vàng, còn hiện rõ những vết tàn nhang, Đột nhiên lại trở nên trắng nõn, đừng nói gì đến tàn nhang, ngay cả những lỗ chân lông cũng dường như biến mất.

Duy chỉ có đôi mắt một mí nhìn như cá chết là vẫn như vậy.

Nàng cười lạnh một tiếng, dùng tay xé một miếng dán trong suốt ở hai bên mắt, đôi mắt nàng đã chuyển thành mắt hai mí, đen lóng lánh. Có thể nói rằng, với đôi mắt này, thì mỹ nhân trong thiên hạ đều không thể sánh được.

Nếu như không phải mấy năm nay, su phu vòng đi vòng lại mà dặn dò nàng cần che giấu gương mặt của chính mình, thì nàng đã không biến hóa khuôn mặt mình thành xấu như vậy.

Nhưng cũng nhờ gương mặt xấu xí đó, nàng đã nhìn được tâm địa của rất nhiều người.

“Đường Tiểu Nặc, ngươi có điểm khí tốt! Đối mặt với tên bỉ ổi đó, hắn không đáng để ngươi phải bận tâm.”

Đường Tiểu Nặc vỗ vỗ vào chính mặt mình, như tự căn dặn bản thân.

Nói xong lúc sau, cảm giác trong lòng khá hơn rất nhiều.

Hít một hơi sâu, một lần nữa quay trở lại giường nằm. Thời gian trôi đi, nàng cũng mơ màng chìm vào trong giấc ngủ...