Chương 16: Ngày kết hôn

Chu Mẫn diện chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, cô bước đi đầy xinh đẹp. Từ từ nhẹ nhàng bước về phía Lục Thiên Hải, bên nhà trai không mời nhiều người đây là điều mà Lục Thiên Hải muốn. Ban đầu lão phu nhân muốn mời bạn bè của bà, nhưng hắn nói không muốn, nếu bà muốn mời hắn sẽ không kết hôn, cuối cùng bà gật đầu đồng ý. Hắn không muốn cuộc hôn nhân này bị nhiều người biết, hắn sợ Cố Vân sẽ tổn thương.

Lục Thiên Hải đưa tay ra đón nhận bàn tay của Chu Mẫn, sau đó dắt cô về phía trước. Người dẫn trương trình đứng trên cao cúi chào mọi người, sau đó đọc những thứ được viết sẵn trong tay.

“Được biết đôi bạn trẻ của chúng ta đã yêu nhau lâu lắm rồi, hai bạn có thể kể cho mọi người nghe câu chuyện tình yêu của hai người được không?” Người dẫn chương trình hỏi.

Chu Mẫn không khỏi nhíu mày khi nghe người dẫn chương trình hỏi, cái gì mà hai người yêu nhau lâu lắm? Hắn và cô kết hôn sau mấy ngày gặp nhau, chưa tìm hiểu cũng không biết tính cách của đối phương.

Lục Thiên Hải thấy cô không để tâm vội đẩy nhẹ cô nói: “Cẩn thận gương mặt của cô đấy, chẳng có ai làm cô dâu mà đem gương mặt như đưa đám như cô.”

“Trước khi nói người khác anh cũng nên soi gương xem gương mặt của mình thế nào đi, anh cũng đâu có vui.” Chu Mẫn liếc xéo hắn nói.

Lục Thiên Hải tức giận muốn bóp chết cô ngay tại chỗ, sau khi kết hôn xong hắn sẽ trả lại cô những cơn tức giận thời gian này. Người dẫn chương trình nói hai người có thể trao nhẫn cho nhau, sau đó hôn nhau. Chu Mẫn vốn không muốn nhưng đây là thủ tục bắt buộc, cô đứng gần Lục Thiên Hải. Cô thấy hắn đưa tay lên cổ cô sau đó hôn nhẹ một cái lên môi cô.

Bên ngoài mọi người nhìn qua giống như hai người đang hôn, nhưng chỉ có họ mới biết không phải. Lục Thiên Hải đang hôn lên ngón tay của hắn, nhưng hắn làm như thật vậy. Sau khi làm xong cách nghi thức cô và Lục Thiên Hải cùng nhau đi chúc rượu mọi người. Vì Chu Mẫn không thể uống rượu nên cô đưa cho Lục Thiên Hải uống, hắn uống rất nhiều, đến mức say không biết gì.

Chu Mẫn cảm thấy mệt mỏi khi đi cùng một người như hắn. Vì uống say nên hắn nói chuyện cũng thoải mái hơn, hầu như cái gì cũng nói ra. Cô nhớ lão phu nhân có dặn không để cho hắn uống quá nhiều, không tốt. Cô đi tới nhắc nhở hắn: “Anh uống ít thôi.”

Lục Thiên Hải bỗng nhiên quay người nhìn cô hỏi: “Cô là ai vậy? Sao lại vào trong đây, căn biệt thự này không phải ai cũng có thể vào đâu.”

“Anh có biết mình đang nói gì không vậy?” Chu Mẫn kéo áo hắn nhẹ giọng nhắc nhở hắn.

Lục Thiên Hải không nghe còn hất mạnh tay cô, khiến cô ngã nhào xuống hồ bơi phía sau. Dòng nước mạnh cứ thế ạp tới khiến Chu Mẫn khó thở, cô biết hồ hơi không sâu nhưng vì bất ngờ, cũng vì không thể bơi được nên cô sợ. Xung quanh có tiếng hô láo loạn, có tiếng gọi cứu. Cô thấy lão phu nhân đứng trên cao gọi ngươi, Lục Thiên Hải đứng đó khinh thường nhìn cô. Chu Mẫn đạp sang hai bên cố gắng bơi lên để tìm không khí, nhưng cô cứ chìm xuống, lúc này một cái bóng lớn nhảy xuống sau đó kéo cô lên bờ.

Chu Mẫn lên bờ với bộ dạng yếu ớt đầy thảm thương, trên người cô là chiếc váy cưới màu trắng. Người cứu cô là Lục Thiên Hùng, người cô chưa từng tiếp xúc chuyện lại đi cứu cô, còn người chồng trên danh nghĩa lại đẩy cô xuống nước và đứng trên cao nhìn cô đầy khinh thường. Lão phu nhân đưa cho cô một chiếc khăn lớn, bà không ngừng lo lắng hỏi: “Con không sao chứ? Con làm bà sợ quá đấy.”

“Dạ không sao.” Chu Mẫn lắc đầu nói. Cô nhìn người đã cứu mình cúi đầu cảm ơn. Sau đó được lão phu nhân đưa về phòng thay đồ.

“Con đừng giận Thiên Hải, thằng bé khi say nó thường không tự chủ được bản thân. Chắc là không cố ý đẩy con đâu.”

Chu Mẫn ôm chặt cơ thể đang run lên vì lạnh không nói gì. Cô sẽ không bỏ qua chuyện này, ai khiến cô thiệt cô sẽ khiến người đó phải nhận lại kết cục như vậy. Lục Thiên Hải tưởng rằng hắn say là có thể làm như vậy với cô sao? Đừng hòng.

“Con muốn về bà ạ!” Chu Mẫn nhìn bà nói.

“Được, để bà bảo Thiên Hải đưa con về nhé?” Lão phu nhân nói.

Chu Mẫn gật đầu, khoảnh khắc Lục Thiên Hải đẩy cô và đứng nhìn cô dưới nước vẫn không ngừng hiện lên trên đầu cô, hắn có bao nhiêu nhẫn tâm mới có thể làm như vậy? Ra bên ngoài cô chào mọi người sau đó lên xe cùng Lục Thiên Hải. Cô và Lục Thiên Hải về căn biệt thự mà lão phu nhân chỉ định. Cả quá trình Lục Thiên Hải luôn dựa đầu vào vai cô, Chu Mẫn khó chịu đẩy hắn ra nhưng không được. Hắn to như con voi cả người đều dồn hết về phía cô.

“Lục Thiên Hải, anh làm gì đấy? Nếu say thì dựa đầu ra sau đi, anh đang làm phiền tôi đấy. Mà anh có nhẹ gì đâu.” Chu Mẫn nói.

Lục Thiên Hải trước sau không trả lời, hai mắt hắn nhắm chặt. Cô đưa ánh mắt cầu cứu về phía Trương Vũ, nhưng anh ta lại né tránh ánh mắt của cô.

“Anh này, anh bảo anh ta lùi ra đi.” Chu Mẫn gọi Trương Vũ.

“Khi say Lục Tổng thường làm những chuyện mà ngay cả tôi cũng không biết được. Cô cứ để anh ấy dựa một chú đi.” Trương Vũ nói.

Chu Mẫn nhíu mày khó chịu, cái gì mà làm những chuyện ngay cả anh cũng không biết chứ? Cũng giống như chuyện đẩy cô xuống nước sao? Cô định nói nhưng Lục Thiên Hải bỗng nhiên đưa tay lên vai kéo cả người cô xuống, cũng vì vậy mà mặt cô áp vào tóc của hắn.

“Lục Thiên Hải, nếu anh còn không buông tay tôi sẽ không để anh yên đâu.”

Lục Thiên Hải vẫn im lặng không nói chuyện, tay của hắn không buông ra mà mỗi lúc kéo một mạnh hơn. Chu Mẫn hít một hơi sau đó đưa kéo mạnh tóc của hắn ra sau, người đàn ông đang nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt nhìn cô hỏi: “Cô điên cái gì thế hả?”

“Tôi nên hỏi anh mới đúng, anh bị điên hay sao mà kéo cổ tôi, còn ôm tôi nữa. Anh nghĩ bản thân nhẹ lắm à?”

“Đừng quên thân phận của cô.” Lục Thiên Hải trừng mắt nói.

“Thân phận của tôi là Lục thiếu phu nhân của nhà họ Lục trên danh nghĩa, tôi còn thân phận gì khác sao?” Chu Mẫn hỏi.

“Cô được đấy, mồm miệng nhanh nhảu. Sao lúc cần cô không như thế này đi, chỉ giỏi cãi lại tôi.” Lục Thiên Hải nói.

“Chỉ những người mưu mô như anh tôi mới mồm miệng thôi.” Chu Mẫn nói.

Lục Thiên Hải nắm chặt hai tay lại, đúng là con nhỏ không biết điều. Lần này anh sẽ bỏ qua, nhưng lần sau đừng hòng. “Còn không buông tay? Cô muốn chết à?”

Chu Mẫn kéo đầu hắn về phía sau và buông tay. Cô lùi người lại tránh xa hắn, cô sẽ ở với một kẻ như hắn 90 ngày liệu cô có chịu nổi không?

“Cô giỏi lắm, cô là người đầu tiên dám kéo tóc tôi như vậy đấy.” Lục Thiên Hải chỉnh lại mái tóc của mình nói.

Chu Mẫn không trả lời, đây là cách cô đánh trả những người thường xuyên ăn hϊếp cô. Dù hắn là ai, chỉ cần động tới cô, cô sẽ không để yên.

Trương Vũ quan sát hai người, trong lòng không khỏi cảm thán Chu Mẫn. Người có thể trị được cái tính này của Lục Thiên Hải cũng chỉ có cô mà thôi.

“Cậu cười cái gì? Còn không chú tâm mà lái xe đi.” Lục Thiên Hải liếc xéo anh nói.

Trương Vũ im lặng không nói cũng không dám ho he gì. Anh tiếp tục lái xe về trước. Sau khi tới nơi Tần Thiên Hàn không xuống xe mà đuổi Chu Mẫn xuống. Chu Mẫn đứng trước căn biệt thự lớn trước mặt, nhìn bên ngoài nó thật đẹp, nhưng chỉ cô mới biết đây sẽ là nơi giam cầm cô 89 ngày tiếp theo. Không sao, cô đâu phải là người dễ từ bỏ, trước kia có bao nhiêu khó khăn cô còn vượt qua được.