Chương 24: Là cô làm?

Ngày hôm sau trên trang nhất của các mặt báo đều đưa tin về Lão Lâm - giám đốc ngân hàng nổi tiếng ở Nhạc Thành. Ông ta được tố là có những hành động bất lịch sự và vô phép với một nhân viên quán bar. Những lời nói cũng như hành động của ông ta đều được đưa lên, chỉ sau một giờ khi được lên trang nhất công việc của ông ta bị mất, từ một người cao quý bỗng trở thành một kẻ đê tiện nhiều người ghét bỏ. Sau vụ việc này có rất nhiều cô gái đứng lên tố ông ta đã từng xâm phạm mình, nhưng vì công việc nên họ im lặng. Vợ và con của ông ta cũng không thèm nhìn mặt, người vợ còn muốn ly hôn vì ông ta dám phản bội mình.

“Đúng là con người được mất hơn nhau ở hành động và lời nói.” Tiểu Vũ đưa tay lên miệng nói.

Chu Mẫn bên cạnh cảm thấy câu nói này rất có ý nghĩa, cô nói: “Cậu lại nghĩ ra được ý tưởng gì về bóng lưng của Cố Vân à?”

“Không có, tớ không nghĩ ra được gì hết. Đàn anh của tớ nói không được đăng tải ảnh của chị ta vào lúc này, để tin này lắng xuống rồi tính. Hôm qua người quay lại đoạn video này là cậu đúng không? Ông ta thật sự đã làm như vậy với cậu? Còn dám động đánh cậu?”

“Ừm, là tớ quay. Cũng là tớ gửi cho đàn anh khóa trên, không ngờ anh ấy lại viết hay tới vậy.” Chu Mẫn cười nói.

“Đúng là một lão già hư đồn, đã có vợ con rồi còn ra bên ngoài tìm những cô gái trẻ tuổi. Cũng nhờ có cậu mà xã hội mất đi một kẻ biếи ŧɦái như ông ta, cậu nên được chấm công ban thưởng.” Tiểu Vũ vỗ tay tán thưởng nói.

Chu Mẫn cười, đúng là công của cô không nhỏ, nhưng làm công khai như vậy vợ và con của ông ta cũng đáng thương. Lúc này một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt họ, trên tay anh cầm một cốc cà phê, giọng nói dịu dàng: “Trùng hợp vậy.”

Chu Mẫn cảm thấy giọng nói của người này rất quen, cô ngẩng đầu lại nhìn thấy người đàn ông đã giúp mình hôm trước. Cô đứng vội dậy cúi đầu chào.

Tiểu Vũ bất ngờ hỏi: “Hai người quen nhau?”

Chu Mẫn lắc đầu định nói nhưng người đàn ông kia đã nói trước: “Hai cô là bạn của nhau à?”

“Đúng rồi, chúng tôi là bạn của nhau. Trưởng phòng Giang, anh cũng tới đây ăn cơm sao?” Tiểu Vũ nói.

“Ừm, hai cô cứ tự nhiên. Tôi đi trước.” Nói xong anh định rời đi nhưng Chu Mẫn vội gọi anh lại: “Này anh, không biết tôi có thể mời anh ăn cơm được không?”

“Giờ này chắc không được, hẹn cô khi khác nhé? Tôi xin phép.” Anh cúi đầu xong liền quay người rời đi.

Chu Mẫn nhìn bóng lưng đó có chút nuối tiếc, Tiểu Vũ đẩy cô một cái hỏi: “Hai người biết nhau từ khi nào vậy? Trưởng phòng Giang là một người đàn ông ưu tú nhất phòng tớ đấy, anh ấy lạnh lùng không nói chuyện với ai, sao hôm nay lại tới chào hỏi vậy?”

“Tớ và anh ấy không quen. Chắc là chào hỏi cậu, người như anh ấy tớ không với tới được.” Chu Mẫn cúi đầu nói.

Tiểu Vũ cũng không nghĩ nhiều, cô kéo tay Chu Mẫn chỉ xuống máy tính hỏi: “Cậu thấy tớ viết như thế này được không? Để chuyện của tên Lão Lâm qua đi tớ sẽ đăng bài của Cố Vân lên.”

Chu Mẫn nhìn bóng lưng của Cố Vân rất lâu, đây là bóng lưng cô đã chụp cô ta vào tối qua. Nếu bức ảnh cô ta uống rượu cùng đàn ông trong phòng bao lộ ra không biết sẽ có chuyện gì, trước mắt cô sẽ không để Tiểu Vũ biết cô đã chụp được gì. “Ừm, ổn đó. Cậu ở lại nhé, tớ về trước đây.”

“Cậu đi cẩn thận nhé, tớ sợ Lão Lâm là một kẻ thù dai nếu ông ta điều tra và tìm tới chỗ cậu thì không hay.”

“Ừm, tớ tự biết chăm sóc bản thân. Cậu cũng về nghỉ ngơi đi, tớ thấy quần mắt của cậu đậm hơn hôm rồi.” Chu Mẫn nói xong liền rời đi.

Tiểu Vũ lấy gương ra soi, đúng là quần thâm trên mắt lộ rất rõ ràng. Tất cả cũng tại tên điên kia, nếu anh ta không giữ cô trên xe đến sáng mới cho cô về thì cô đâu như vậy. Cô sẽ không để anh ta yên.

Trên đường về nhà Chu Mẫn cảm giác có người theo dõi mình, nhưng khi quay lại thì không thấy ai. Mở cửa bước vào biệt thự lại thấy Lục Thiên Hải đang ở nhà, Cố Vân cũng ở đây. Cô cúi đầu chào quản gia Giang sau đó định bước lên gác nhưng Lục Thiên Hải ngăn cô lại. “Chuyện bài báo là cô làm?”

Chu Mẫn dừng chân nói: “Đúng vậy.”

“Cô có biết vì chuyện đó mà công ty thua hại bao nhiêu tiền không?”

“Không biết.”

“Lão Lâm chính là một trong những cổ đông của Lục Thị vậy mà cô lại chạm tới ông ta? Cô nghĩ mình sống đủ rồi đúng không?”

Chu Mẫn bỗng nhiên bật cười, đúng là một tên ích kỷ chỉ nghĩ cho mình. Nếu hôm qua người bị quấy rối là Cố Vân có lẽ hắn sẽ hành xử khác, có khi hắn sẽ khiến cho tên Lão Lâm đó không còn chỗ dung thân ở Nhạc Thành.

“Tôi không quan tâm tới chuyện đó, tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho mình.”

“Có rất nhiều cách, tại sao phải công khai chuyện của người khác trên mạng xã hội?”

“Nếu người bị ông ta chạm vào là Cố Vân chắc anh sẽ hành động khác nhỉ? Sẽ không ngồi ở đây phán xét tôi phải làm thế nào? Tôi không có tiền, cũng không có tiếng nói trong xã hội nên tôi chỉ dùng cách này để lấy lại công bằng cho mình.” Chu Mẫn nói xong đi lên gác mặc kệ Lục Thiên Hải có gọi như thế nào.

“Được rồi, anh đừng tức giận, không tốt.” Cố Vân kéo tay hắn nói.

“Cô ta đúng là chán sống rồi, chuyện như vậy mà cô ta cũng dám công khai trên mạng xã hội. Lão Lâm là một kẻ danh ma, ông ta sẽ không để yên cho cô ta.”

Cố Vân bỗng nhiên nhìn hắn, trong lời nói của hắn cô ta cảm nhận được sự lo lắng chứ không phải tức giận. Chỉ mới mấy ngày bên nhau mà Lục Thiên Hải đã thay đổi như vậy, họ ở với nhau lâu hơn sẽ thế nào? Không được, cô ta không thể để chuyện đó xảy ra, Lục Thiên Hải chỉ được thuộc về cô ta.