Chương 3: Người Thích Hợp

Xe của Lục Thiên Hải dừng lại trước căn biệt thự lớn, hắn bảo Trương Vũ lái xe đi và một mình hắn bước vào trong. Mở cửa phòng mùi thơm của thức ăn bay vào mũi hắn, mỉm cười bước nhẹ nhàng về phía nhà bếp, hắn đi tới ôm người đó từ phía sau nói: “Hôm nay em về sớm thế?”

“Em cố tình về sớm để nấu cơm cho anh mà.” Người phụ nữ nói.

“Hạnh phúc quá đi mất, ước gì em là người phụ nữ anh có thể danh chính ngôn thuận dắt về nhà gia mắt với bà nội, để bà có thể ăn những món ăn em nấu.” Lục Thiên Hải nói nhỏ vào tai cô.

Người phụ nữ nhìn xuống bàn tay của Lục Thiên Hải ánh mắt có chút buồn, sau đó cô ta tắt bếp quay người lại nói: “Thật ra thế này cũng tốt, chỉ cần anh ở bên cạnh và cho em động lực để có thể cống hiến cho khán giả là được.”

Lục Thiên Hải hôn lên môi cô ta sau đó ôm cô ta nói: “Em nói như vậy anh càng thấy thương em hơn, người thiệt thòi trong chuyện này là em, từ khi đi theo anh em đã chịu bao nhiêu thiệt thòi.”

“Không có, từ khi đi theo anh em học được rất nhiều thứ. Nếu có thể em chỉ ước em không đi theo con đường nghệ thuật, như vậy bà nội sẽ không phản đối hai đứa mình, em và anh sẽ đường đường chính chính bên nhau chứ không phải nén nút.”

“Cố Vân, em đừng nói như vậy, mỗi khi em nói như vậy anh luôn cảm thấy có lỗi với em rất nhiều. Hôm nay bà nội gọi anh về nói chuyện kết hôn, bà nói nếu anh không kết hôn sẽ không giao quyền thừa kế cho anh. Thật ra anh vốn không cần quyền thừa kế đó vì anh có rất nhiều tiền do anh kiếm ra, nhưng vì không muốn nhìn thấy sự vui vẻ của người khác và những lời nói trước khi mất của mẹ nên anh muốn thừa kế cho bằng được. Xin lỗi em vì sự ích kỷ của anh.”

Cố Vân cười vỗ vai Lục Thiên Hải nói: “Không phải em vẫn có anh sao, em đã từng nói dù ngoài kia không ai tin em cũng không sao, chỉ cần có anh tin và ở bên em là được.”

“Cảm ơn em! Em yên tâm anh sẽ giải quyết chuyện này thật ổn thoả, sau đó bước đến bên cạnh em đường đường chính chính.”

Cố Vân buông tay Lục Thiên Hải ra sau đó hỏi: “Anh định làm gì vậy?”

“Anh sẽ tìm một cô gái để kết hôn giả, chỉ cần kết hôn 90 ngày thôi sau đó anh sẽ đưa cho cô ta một số tiền và đuổi đi.”

“Nhưng liệu cô ta có nghe lời anh không? Bây giờ có rất nhiều cô gái không giống như vẻ bề ngoài, nếu cô ta đi nói với bà nội thì sao?” Cố Vân hỏi,

“Sẽ không, anh sẽ tìm một người biết im lặng và nghe lời anh chứ không được phép làm trái ý anh. Anh biết bây giờ phụ nữ nhiều người không như vẻ bề ngoài, nhưng em yên tâm anh cũng đâu có ngu ngốc đến mức để người ta lừa gạt. Anh sẽ cùng cô ta kết hôn giả, sau khi xong anh sẽ đưa cô ta tiền và đuổi đi.” Lục Thiên Hải giải thích nói.

Cố Vân đương nhiên tin lời hắn, nhưng cô ta không tin người phụ nữ hắn chọn để kết hôn. Bởi vì cô ta hiểu rõ phụ nữ hơn ai hết, họ có rất nhiều chiêu trò để lừa đàn ông, mà Lục Thiên Hải lại là người luôn thích cái đẹp. Cô ta biết hắn thường xuyên ra ngoài vui chơi, thỉnh thoảng cũng qua đêm với phụ nữ, cô ta cũng không cấm vì đàn ông nếu cấm họ sẽ càng muốn làm.

“Nhưng cô ta sẽ đồng ý và nghe lời anh sao?”

“Đương nhiên phải nghe, em quên cách làm việc của anh sao? Anh sẽ không để người khác có thể chơi sau lưng anh, em có thể yên tâm nhé! Anh chỉ yêu em, duy nhất một mình em.” Lục Thiên Hải vỗ vai cô ta nói.

Cố Vân mặc dù không thích cách làm của hắn nhưng vẫn gật đầu. Lục Thiên Hải là người cô ta yêu và sẽ không buông tay hắn, nhưng nếu một ngày hắn nảy sinh tình cảm với một người khác thì sao, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ vô cùng.



Ba ngày sau, Lục Thiên Hải đã tìm những cô gái thích hợp với hắn nhưng không một ai phù hợp, lúc này người đàn ông bên cạnh nói: “Đây là những cô gái phù hợp nhất rồi. Lục Tổng, anh thấy không phù hợp ở đâu?”

“Về cơ bản họ đều đơn giản, nhưng càng đơn giản càng khó đối phó. Tôi muốn tìm một người phải nghe lời tôi tuyệt đối, không được để lộ mọi chuyện ra bên ngoài, những người này đều không phù hợp.” Lục Thiên Hải đưa tay lên mũi suy nghĩ nói.

“Cả Nhạc Thành mới tìm ra một trăm cô gái phù hợp nhất mà vẫn không được sao?”

“Trương Vũ, cậu theo tôi lâu như vậy mà không hiểu tính tôi sao? Tôi cần tìm một người không vì tiền mà bán đứng tôi, dù sao cũng là kết hôn giả thôi, sau chín mươi ngày ai trở lại vị trí của người đó cho nên phải lựa chọn cẩn thận.” Lục Thiên Hải đưa mắt nhìn Trương Vũ nói.

Trương Vũ cười gật đầu, hắn đang tức giận rồi ai dám trái ý hắn. Anh tiến lên một bước nói: “Hay là tôi tới trường học để tìm mấy sinh viên nhé? Sinh viên thường nghe lời hơn.”

“Sinh viên sao? Sinh viên…” Lục Thiên Hải lẩm bẩm nói, sau đó hắn vội kéo ngăn bàn ra, bên trong có một chiếc thẻ sinh viên ghi tên Chu Mẫn. Môi mỏng nhếch nhẹ hỏi Trương Vũ: “Nếu một người phụ nữ đã ngủ với tôi nhưng lại không tới tìm tôi, theo cậu cô ta là người như thế nào?”

“Thật sao? Nếu là vậy cô ta chắc là bị mù hoặc điếc rồi, anh được báo chí truyền thông đưa tin nhiều như vậy, bao nhiêu người muốn trèo lên giường anh cũng không được, cô ta có mà không biết trân trọng sao?”

Lục Thiên Hải đồng tình với Trương Vũ, hắn cũng nghĩ cô gái này có vấn đề nếu không tại sao không tới tìm hắn chứ. Một bên lông mày nhếch cao, sau đó hắn nói: “Điều tra người này đi, tất cả mọi thứ về cô ta tôi muốn biết, phải đem đến trước mặt tôi trong tối nay.”

Trương Vũ cúi đầu nhìn chiếc thẻ sinh viên có tên Chu Mẫu sau đó hỏi: “Tối nay sao?”

“Đúng vậy, hạn bà nội đưa ra là một tuần hôm nay là ngày thứ ba rồi. Cậu còn không nhanh đi.” Lục Thiên Hải nói.

Hắn vừa dứt lời Trương Vũ đã chạy nhanh ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại hắn nhìn tấm thẻ sinh viên trong tay không rời.