Chương 21: Bị hành hung

Ông ta bị đau, khom người lại co quắp như một con tôm, Nguyên Hạ không muốn đôi co, xoay người định rời khỏi. Không ngờ tới lão già này cố chấp như thế gọi một đám vệ sĩ, cưỡng chế mang cô ra ngoài.

Ông ta nắm lấy mái tóc dài của cô, tàn nhẫn kéo sang một góc. Nguyên Hạ thân thủ vốn dĩ không tồi, nhưng chiếc váy dài vướng víu khiến cô không kịp phản ứng, để bọn chúng chiếm ưu thế.

Cứ như vậy, lão quăng cô sang một bên. Xung quanh đây vắng vẻ, những người khác đều đang hòa mình trong buổi tiệc sẽ không ai đến phía sau khu dự này.

“Mày đánh nữa đi”

Ông ta giơ bàn tay lên không chút thương xót mà tát mạnh lên mặt cô đau rát, trên má hằn lên một dấu tay lớn, da vẻ cô non mềm chẳng mấy chốc trên gò má xinh đẹp đã truyền đến cảm giấc đau nhứt, máu theo khóe miệng rỉ ra. Cú tát như trời giáng khiến cô choáng váng, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt thách thức nhìn vào ông ta, Nguyên Hạ đột nhiên cười khẩy.

“Ông định làm gì? Hành hung người là phạm pháp”

Nghe cô nói xong, như nghe phải chuyện hài ông ta đột nhiên cười lớn. Nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn vào mình, cúi xuống dùng giọng kinh tởm nói.

“Phạm pháp? Vậy là em chưa nghe qua danh của anh, ở thành phố A này danh tiếng của anh đây đến cảnh sát cũng chưa chắc dám đυ.ng vào”

“Hừ, thật kinh tởm, ông nghĩ mình sẽ có thể một tay che trời sao? Có nghe qua câu nói cao có núi cao hơn chưa? Ông không sợ tôi, nhưng kim…á”

Ông ta không kiên nhẫn nghe cô lãi nhãi, đưa móng vuốt của mình xé rách một mảnh váy trước ngực cô. Tích tắc mảnh da trắng muốt hiện ra, ông ta tham lam đưa tay ra, bị Nguyên Hạ không chút khách sao cắn mạnh lên.

Lực đạo rất mạnh, cô mang tất cả hận ý đều dồn vào vết cắn, máu theo đó chảy ra. Ông ta vung mạnh tay, hai tên vệ sĩ giữ chặt lấy cô vung chân lên đá. Tiếng hịch hịch vang lên, kèm theo đó là tiếng rêи ɾỉ đau đớn.



Lúc bấy giờ, cô đã bị bọn họ đánh đến mức co quắp trên nền, cơ thể mỏng manh yếu ớt phản kháng. Trong đầu cô hiện tại chỉ hi vọng nhìn thấy người cô không thích đó, Trác Thành, chưa bao giờ cô mong anh ta đến như vậy.

“Dám cắn tao, con khốn này”

Ông ta lại giáng lên mặt cô thêm hai cái tát nữa, khuỵa một chân xuống bên cạnh, bắt đầu vuốt ve. Bàn tay mập mạp đưa xuống dưới đôi chân thon dài, vuốt lần theo mép váy, cứ thế đưa lên trên.

***

Trác Thành từ nhà vệ sinh đi ra, khó khăn lắm anh mới thoát khỏi đám thương nhân đó mà ra ngoài. Anh phải đi tìm Nguyên Hạ một chút, chắc cô rất nhàm chán.

Anh muốn đưa cô đến đây, vì muốn cô gặp gỡ một kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, cho cô một bất ngờ. Thật không may, người kiến trúc sư đó đột nhiên thay đổi lịch trình cuối cùng chỉ có thể để cô đợi một chút. Xem thời gian cũng không còn sớm, có thể trở về rồi. Những buổi tiệc thế này anh chỉ qua loa đại khái đi cho có, không nhất thiết phải quá để tâm.

Đi quanh một vòng, không thấy bóng dáng cô đâu. Anh nhíu mày, cô đi đâu rồi?

Đã tìm khắp không gian buổi tiệc vẫn không thấy người đâu, điện thoại cũng không bắt máy. Anh bước đến góc phòng lúc nãy cô ngồi, lần theo tiếng chuông điện thoại thấy áo khoác anh choàng cho cô nằm ngổn ngang dưới sàn.

Đột nhiên bất an, anh nhanh chóng hỏi người xung quanh.

“Cô có thấy một cô gái dáng người cao cao, nhỏ nhắn mặc một chiếc đầm màu đỏ không?”



“À, có phải cô gái đó có mái tóc dài ngang đây không?”

“Đúng, chính là cô ấy”

“Lúc nãy tôi thấy có người lôi kéo cô ấy, hình như ra phía ngoài sảnh tiệc rồi. Tôi thấy ông ta không có thái độ tốt, tôi cô ấy phản kháng kịch liệt lắm”

Anh không kịp nghĩ ngợi lao nhanh ra ngoài theo hướng người đó chỉ, trong lòng dâng lên một nỗi sợ vô hình.

Bên này Nguyên Hạ đang bị khi dễ, ông ta đã lần lên đùi cô. Bấy giờ cô thật sự sợ rồi, nắm chặt đôi tay, hận không thể đánh chết tên khốn trước mắt này. Cô tuyệt vọng nhìn ông ta mỗi lúc một càn rỡ, nước mắt không tự chủ rơi ra từ khóa mắt.

“Chật chật, khóc mà cũng đẹp như thế. Em theo anh, anh cho em sống sung sướиɠ”

Nguyên Hạ nhếch môi, phun một ngụm nước bọt vào mặt ông ta, giọng không khuất phục nói.

“Nằm mơ, ai muốn một con heo như ông”

“Mẹ kiếp! Mày đã không biết điều thì đừng trách tao”

Quần áo bị lôi kéo đến mức xộc xệt, Nguyên Hạ ra sức vùng vẫy tay chân lung tung đánh. Trước lúc quần áo bị trút bỏ thì một dáng người cao gáo xuất hiện trong tầm mắt, trái tim đang treo lơ lững lúc này mới hạ xuống, cô vừa tủi thân vừa biết ơn nhìn người đàn ông.

Trác Thành thấy cảnh trước mắt, máu nóng dồn lên. Anh không phải người dễ chọc, đặc biệt là đối với Nguyên Hạ. Nhanh như chóp, tiếng “hự hự” thay nhau liên tiếp vang. Những tên vệ sĩ đang giữ lấy cô bị một hai động tác của anh làm cho đau đớn nằm bò trên nền.