Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hợp Đồng Tình Nhân Không Kỳ Hạn

Chương 50: Con trả thù rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mẹ ơi, không ổn rồi. Những người từ cục thuế đang trên đường đến kiểm tra chúng ta”

“Cái gì?”

Tống Nghi thốt lên với vẻ mặt tái mét, giọng run rẩy phản ánh sự lo lắng sâu sắc.

Bà ta hỏi lại, giọng đầy ngạc nhiên và hoang mang.

“Tại sao họ lại đến không báo trước như vậy?”

Tống Nghi đứng bật dậy, ánh mắt lo lắng quét qua căn phòng lộn xộn, cố gắng hiểu được tình hình đang diễn ra.

Trước khi Trác Minh Hạo kịp trả lời, cánh cửa phòng chủ tịch đã mở toang, và một nhóm người mặc đồng phục cục thuế bước vào, bộ dạng nghiêm nghị và không khoan nhượng.

“Tống Nghi, chúng tôi nghi ngờ bà đã trốn thuế. Bây giờ, xin mời bà theo chúng tôi về cục để kiểm tra”

Một người trong số họ nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sức nặng của quyền lực.

Trong khi đó, những người khác bắt đầu lục soát, thu thập tài liệu và máy tính cá nhân của bà, mỗi động tác của họ đều thể hiện sự chuyên nghiệp và quyết đoán.

Trác Minh Hạo, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, vội vàng lên tiếng.

“Có phải đã xảy ra hiểu lầm nào đó?”

Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói không giấu nổi sự lo âu.

Tống Nghi, người luôn làm việc một cách cẩn thận và đã xây dựng mối quan hệ với các chính trị gia, không thể tin rằng mình lại bị kiểm tra một cách đột ngột như vậy. Bà ta nói, giọng đầy tự tin và bình tĩnh, dù bên trong đang sôi sục.



“Chúng ta sẽ thấy liệu có hiểu lầm hay không sau cuộc điều tra”

Khi nhóm kiểm soát viên rời đi, Tống Nghi quay lại trấn an Trác Minh Hạo.

“Con đừng lo, mẹ sẽ giải quyết mọi chuyện.”

Dù bên ngoài tình hình đang hỗn loạn, bà ta vẫn giữ vững lập trường của mình.

***

Trong phòng thẩm tra, Tống Nghi vẫn giữ thái độ cứng rắn. Bà ta yêu cầu, giọng đầy quyết đoán và không hề tỏ ra sợ hãi.

“Tôi muốn gặp luật sư của mình ngay lập tức”

Một trong những kiểm soát viên cảnh báo, ánh mắt không chút thương hại.

“Bà không thể trốn tránh mãi được đâu. Người mà bà đυ.ng độ lần này có thể khiến bà phải gặp rắc rối lớn”

Tống Nghi nghe vậy, đôi mày nhíu lại, ánh mắt sắc lạnh như băng. Đôi môi đỏ mọng của bà ta mở ra như sắp nói điều gì đó, nhưng rồi im lặng khi cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra.

Một đôi giày da bóng loáng bước vào, và không ai khác chính là đứa con trai của kẻ tiện nhân mà bà ta vẫn thường mắng nhiếc. Sự xuất hiện của anh ta mang theo một sát khí, ánh mắt sắc bén quét qua khiến người ta không rét mà run.

"Là mày"

Bà ta mấp máy môi, đôi tay vì giận mà run rẩy.

Trác Thành ngồi xuống đối diện bà ta, khẽ cười ra tiếng. Anh đã thâu lại Tống thị vào ngày hôm qua, nhờ Hoắc Thiên Lôi chặn đứt các nguồn vốn của Tống Nghi, lại thuận nước đẩy thuyền khiến cho thông tin trốn thuế bị rò rỉ. Trước áp lực của nhiều người, thì kẻ luôn chống đỡ cho bà ta cũng sẽ không thể giả vờ bỏ qua được nữa.

"Bà không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày này sao?"



"Mày đừng vội đắc ý, tao sẽ không cho mày dễ dàng đánh bại tao đâu"

Tống Nghi năm đó đã dùng thủ đoạn hạ đổ cây cổ thụ là Trác La, nhân quả tuần hoàn không nghĩ đến một ngày lại bị con trai của người đó tính kế.

"Tống Nghi, năm đó bà hại ba tôi mất đi tất cả, sỉ nhục mẹ tôi. Một đứa nhỏ mang bệnh bà cũng không tha, đáng lẽ người hiến tim cho tôi đã có, chính là bà đã đứng sau thay đổi vị trí ưu tiên. Những chuyện này bà nghĩ tối không điều tra ra sao?"

Trong phòng thẩm vấn, tất cả máy quay cùng thiết bị ghi âm đã bị tắt, chỉ còn hai người họ mặt đối mặt. Nghe anh nói xong Tống Nghi lộ vẻ sững sờ, nhưng cũng rất nhanh lấy lại vẻ thản nhiên lúc nãy.

"Mày biết thì đã sao? Là người mẹ tiện nhân đó của mày tự chuốc lấy"

"Tôi cấm bà sỉ nhục mẹ tôi"

Nghe bà ta mắng chửi mẹ mình lửa giận của anh bốc lên. Nhưng anh không làm tổn thương bà ta, anh muốn bà ta phải sống, không những thế còn phải sống thật tốt. Anh phải để bà ta chứng kiến Tống Thị rơi vào tay anh, con trai bà ta sống chật vật như anh của năm đó như thế nào.

"Tiện tì chính là tiện tì, mày cũng như vậy thôi. Trác Thành..."

Bà ta hét lên sau lưng anh, trước khi rời khỏi anh không quên để lại một câu.

"Tống Nghi, chủ tịch tập đoàn Tống thị bao nuôi trai trẻ, hành vi trốn thuế. Tin tức này mà lên báo bà nghĩ xem sẽ hấp dẫn đến mức nào? Trác Minh Hạo thấy ảnh nóng của mẹ mình sẽ có cảm giác khó tả ra sao?"

"Mày....mày..."

Lúc này đây bà ta thật sự lo sợ rồi, nhưng chẳng còn tác dụng, vì Trác Thành đã dứt khoác rời khỏi. Chỉ để lại người đàn bà điên đó ở phía sau không ngừng chửi rủa.

"Ba mẹ, con đã giúp hai người trả thù rồi. Hai người ở nơi đó có thấy an lòng chưa?"

Anh nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn, trong lòng thầm hỏi. Nơi khóe mắt rơi ra một giọt lệ mặn đắng. Anh thành công rồi, nhưng cũng đã đânh mất thứ còn quan trọng hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »