Chương 4: Cô Ấy Mới Là Hàn Thiếu Phu Nhân Thực Sự

Cách khoảng vài mét, Hạ An Nhiên nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ ở ghế sau.

Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao ngất, đường nét hoàn hảo…

" Tổng Giám đốc, thực xin lỗi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn." Người tài xế vội vã đi qua, cúi đầu cung kính.

“Xử lý nhanh đi.” Người trong xe thờ ơ lên tiếng.

Là Hàn Anh Kiệt….

Dù thản nhiên ngồi trong xe, Hạ An Nhiên vẫn có thể cảm nhận được khí chất cao quý trên người anh lao thẳng vào mặt cô.

Tựa hồ phát hiện ra cái gì đó, ánh mắt vốn đang rũ xuống đột nhiên mở ra, đôi mắt đen kịt, nhìn thẳng vào mắt cô.

Hạ An Nhiên giống như bị điểm huyệt đạo, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc, tựa như một bức tranh tĩnh lặng, đứng không nhúc nhích, cùng hắn cách một tầng kính chắn gió lẳng lặng nhìn nhau.

Trong xe hắn giống như nhìn thấy người xa lạ, sau một cái nhìn thoáng qua, liền thản nhiên chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Hạ An Nhiên dùng sức véo lòng bàn tay, thẳng đến khi cảm giác được đau đớn bén nhọn, cô mới ý thức được mình không phải đang mơ.

Họ là vợ chồng, nhưng lại là người xa lạ, xa lạ hơn người dưng....

Người tài xế bước đến xin lỗi cô: "Thực xin lỗi, đã làm bẩn quần áo của cô. Ông chủ của chúng tôi đang vội, xin cô thứ lỗi !"

Hạ An Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Hàn Anh Kiệt không chớp mắt, thẳng cho đến khi giọng nói của tài xế vang lên, cô mới nhẹ nhàng gật đầu.

Đang vội? Là mải vội tới gặp Giang Uyển Đình sao?

Vẻ mặt ngẩn người của Hạ An Nhiên càng thêm cứng ngắc.

Mùa đông đã qua, mùa xuân nhiệt độ dễ chịu, nhưng Hạ An Nhiên lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Người lái xe kiên nhẫn đứng với cô một lúc, thấy cô không có ý định nói chuyện, không khỏi nói: "Cô gái, cô có thể tha thứ cho tôi không?"

Hạ An Nhiên khôi phục tinh thần, tầm mắt chậm rãi rơi vào trên mặt tài xế, giọng nói vô cùng khô khốc: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. ”

Người lái xe thở phào nhẹ nhõm, lần này không đợi cô mở miệng, liền trực tiếp nói lời tạm biệt: "Vậy tôi đi trước!"



Sau khi tài xế lái xe rời đi, cô nhìn thấy rõ hơn khuôn mặt nghiêm nghị của "người chồng thân yêu" khi xe lướt qua trước mặt.

Sắc mặt Hạ An Nhiên trở nên có chút tái nhợt, bàn tay vô thức nắm chặt.

--------

Giang Uyển Đình bị đánh, tức giận đến mức phát điên trong studio, kêu gào nhất định phải để Hạ An Nhiên phải quỳ xuống xin lỗi. Ai biết được cô lại trực tiếp từ chức. Giang Uyển Đình nổi giận liền phát tiết lên từng nhân viên.

Người đại diện vội vàng chạy tới thông báo, nói Hàn Anh Kiệt tới thăm, đang ở bên ngoài.

Giang Uyển Đình vội che mặt, chạy đến xe Hàn Anh Kiệt, nhìn thấy hắn liền nhào tới: "Rikky, người ta bị khi dễ! ”

Giang Uyển Đình khóc đến mức trôi hết lớp trang điểm, dưới mắt chì kẻ mắt lem nhem, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.

Hàn Anh Kiệt tối hôm qua uống quá nhiều, liền dẫn Giang Uyển Đình đi Cẩm Vân Uyển, cảm thấy còn chưa chơi đủ, đang muốn tìm một chỗ chơi đùa, ai ngờ lại nhìn thấy bộ dáng xấu xí này, lập tức không có hứng thú.

Hắn có chút chán ghét bỏ đẩy cô ta ra, cởϊ áσ khoác bị cô sờ soạng, thản nhiên hỏi: "Em lại đánh bài lớn rồi gây chuyện à?"

Giang Uyển Đình giả vờ nghẹn ngào nói: "Người ta đâu có? Chính là quần áo bất đồng tâm ý, oán giận hai câu, trợ lý trang phục kia liền tát em một cái! ”

Giang Uyển Đình vừa nói, vừa đem mặt đưa về phía Hàn Anh Kiệt.

Nhìn kỹ hơn, gương mặt dưới lớp phấn nền dày cộp của cô ta có lỗ chân lông to, bong tróc và mi giả lung lay.

Hàn Anh Kiệt có chút khó chịu đẩy cô ả ra, còn lấy ra một chiếc khăn giấy lau tay, thẳng đến khi lau sạch ngón tay thon dài, mới tùy ý hỏi: "Em không đánh lại?”

Giang Uyển Đình cắn răng nói: "Tiểu tiện nhân kia đánh xong liền từ chức! " Ả lại xoay người tiến lên, nắm cổ tay hắn làm nũng: "Rikky, anh nhất định phải giúp người ta giáo huấn cô ta thật tốt đấy!”

Hàn Anh Kiệt nhíu mày, không chút để ý nói: " Người đã từ chức, còn giáo huấn như thế nào? Bộ phim mới của em gần đây đã được phát hành, không thể có những tin tức tiêu cực như đánh nhân viên. ”

Hàn Anh Kiệt nói, giọng điệu anh ta buông thả và thản nhiên, có vẻ vô cùng tùy ý, nhưng áp lực vô hình trong lời nói lại khiến Giang Uyển Đình run lên, cô ta cúi đầu xuống thấp: "Em biết rồi."

"Tôi còn có việc, đi trước." Hàn Anh Kiệt nói xong liền đẩy cô ả xuống xe.

Giang Uyển Đình tức giận dậm chân tại chỗ, cô ta cho rằng bản thân đã bắt được trái tim Hàn Anh Kiệt, lại không nghĩ tới hắn ngay cả trút giận cho mình cũng không chịu!



Đuổi Giang Uyển Đình đi, Hàn Anh Kiệt nhắm mắt ngồi trong xe, không biết đang nghĩ cái gì.

Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, người đàn ông trẻ tuổi tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cung kính hỏi: "Tổng giám đốc, bây giờ đi đâu?"

Hàn Anh Kiệt mở mắt, nhưng không nói gì, qua một lúc, giọng điệu mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Đến bệnh viện Minh Đức đi! ”

Minh Đức có môi trường thanh bình, và là bệnh viện cao cấp nhất thành phố Dương Liên.

Hàn Anh Kiệt mỗi tháng đều tới nơi này một chuyến, vẻ mặt mang nét u buồn đi tới cửa phòng bệnh VIP, y tá nhìn thấy hắn cung kính kêu lên: "Hàn tổng!”

Hàn Anh Kiệt phất tay, ý bảo y tá đi ra ngoài.

Có một cô gái yên lặng nằm trên giường bệnh.

Hàn Anh Kiệt đứng ở cửa hồi lâu, ánh đèn ngoài cửa chiếu lên người hắn, làm cho quanh người hắn đều hiện lên một tia ưu thương nhàn nhạt.

Qua hồi lâu, hắn mới cất bước, động tác chậm chạp đi tới.

Cô gái nằm yên lặng trên giường, dựa vào máy thở để duy trì sinh mệnh, sắc mặt tái nhợt như sứ trắng trong suốt, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ mất đi sinh mệnh.

Hàn Anh Kiệt nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt hơi lóe lên.

Anh cúi xuống, nắm tay cô, giống như cô có thể nghe thấy, tự lừa dối mình: "Tiểu Anh, hôm nay trông em tốt hơn rất nhiều. Anh đã cố gắng hết sức để tìm tủy xương thích hợp cho em, chỉ cần anh tìm thấy, bảo bối của anh sẽ được cứu. Khi đó anh nhất định sẽ cưới em, em mới hẳn là Hàn thiếu phu nhân chân chính..."

Hàn Anh Kiệt nhẹ giọng nói những lời bên tai cô gái hồi lâu, mặt mày mang theo sự ôn nhu trước nay chưa từng có.

Hắn hôn lên má cô gái một cách cẩn thận, giống như đang nâng niu một báu vật vô giá.

Hai năm trước, cuộc đấu đá nội bộ của tập đoàn trở nên gay gắt, Hàn Anh Kiệt bất cẩn bị bắt cóc và nhốt trong nhà kho. Sau đó, nhà kho bốc cháy, khói dày đặc. Là Vương Anh đã bất chấp tính mạng cứu anh ra ngoài.

Bọn họ cũng không quen biết, cô lại dùng thân thể nhỏ nhắn gian nan khiêng hắn chạy ra ngoài, chỉ là sau khi đi ra, hai người cùng nhau ngất xỉu.

Anh đã tỉnh sau khi cấp cứu, nhưng cô thì không.

Bác sĩ nói cô bị bệnh bạch cầu, khói dày đặc gây ra nguyên nhân, dẫn đến sự bất tỉnh của cô.

Cuộc đấu tranh trong tập đoàn Đông Tinh rất khốc liệt, và gia đình sẽ không bao giờ đồng ý cho anh kết hôn với một người phụ nữ hôn mê bất tỉnh.