Chương 29: Mềm mại và cứng rắn

Từ khi Dịch Hướng Thư bị người từ trên giường đuổi xuống, Hạ Dĩ Mặc cũng đối với một đêm hoang đường đó ngậm chặt miệng không nói lời nào, hai người vẫn giữu mối quan hệ cấp trên cấp dưới không mặn không nhạt như trước.

Dịch Hướng Thư thấy cô luôn cảm thấy tâm ngứa ngáy, luôn không nhịn được muốn đi qua trêu trọc cô. Nhưng thấy dáng vẻ cô bận rộn công việc lại cảm thấy dáng vẻ như vậy cũng rất tốt.

Tối nay vừa hay có một bữa tiệc, Dịch Hướng Thư cuối cùng bắt được cô, khiến cô cùng đi xã giao.

Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn lớn, tiệc hải sản trong đó đều đặc biệt nổi tiếng, hai tháng trước bọn họ mới đặt trước ghế tối nay.

Hải sản của khách sạn đều là vận chuyển từ thành phố G ngay trong ngày. Rất nhiều loại hải sản chất đầt trong một cái nồi lớn, hơi nóng bốc lên khiến cơn them ăn bất chợt dâng lên.

Hạ Dĩ Mặc ngồi im bên cạnh Dịch Hướng Thư, anh dựa gần bên tai cô, dặn dò cô ăn nhiều một chút.

Thực ra tối nay cũng không có việc xã giao gì quan trọng, chỉ đơn thuần cùng khách hàng ăn một bữa.

Anh thấy cô đã tăng ca mấy ngày nay rồi, sắc mặt đều có chút kiệt sức chán nản.

Hạ Dĩ Mặc là một người không kén ăn, nhìn hải sản rực rỡ đủ loại đương nhiên cơn thèm ăn tăng lên rất nhiều, ăn một lát điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên.

Cô nhìn người gọi hiển thị trên màn hình, cau mày cúi đầu im lặng ngắt điện thoại. Điện thoại lại vang thêm vài lần, cô lại treo máy vài lần.

Khách hàng ngồi ở đối diện cũng trông thấy, chủ động mở miệng không cần thận trọng như vậy, điện thoại có thể nghe, không cần ngại.

Hạ Dĩ Mặc nhìn thoáng qua Dịch Hướng Thư, thấy đối phương gật đầu. Cô mới cầm lấy điện thoại đi ra khỏi ghế, điện thoại ngược lại lại không còn kêu nữa, bên kia phát ra một tin nhắn ___

Đó là hình ảnh một căn nhà đã bỏ trống mà cô đã cho thuê.

Người đó nhắc nhở cô.

Anh ta đã trở về.

Cô không thể trốn thoát.

*

Sau khi trả lời điện thoại Hạ Dĩ Mặc cụp mắt xuống, dường như đối với đồ ăn không còn hứng thú, cắn từng miếng ăn.

Dịch Hướng Thư đem tay tùy ý để trên lưng ghế của cô, đột nhiên vươn người qua kề sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp từ tính: “Làm sao vậy?”

Cô thoạt nhìn không vui lắm.

Hạ Dĩ Mặc nâng đầu lên nhìn anh, không dầu vết lùi về sau một chút. Khóe miệng lại mang theo nụ cười, “Ăn có chút no.”

“Ừm.” Dịch Hướng Thu thu lại ánh mắt, tiếp tục động tay bóc một con tôm thơm ngon, rất nhanh một đĩa nhỏ xếp ngăn nắp thịt tôm được chuyển đến trước mặt cô. “Ăn nhiều chút.”

Động tác vô cùng tự nhiên.

Cô rõ ràng vừa nãy không có ăn được bao nhiêu, còn muốn lừa anh?

Hạ Dĩ Mặc đem cái đĩa nhỏ đẩy trở lại, “Cảm ơn Dịch tổng.”

Cô không muốn lấy quá nhiều từ anh, sau đó nâng lên ly rượu, chầm chậm đong đưa, thưởng thức màu sắc trong suốt.

Khách hàng đều là người minh mẫn, sớm từ thái độ thân mật của Dịch Hướng Thư đối với người bên cạnh nhìn ra điều gì, đáy lỏng rõ ràng sáng tỏ.

Xem ra, Dịch tổng này còn không trị đươc một cô cô thư kí nhỏ.

Nhìn tương tác của hai người, Lí tổng dẫn đầu ý vị thâm trường trêu trọc: “Dịch tổng thực là chăm sóc cấp dưới! Nghe nói tập đoàn Dư Thị có kệ hoạch mở rộng, Dịch tổng cũng không cần quá vất vả.”

Lí tổng lại nâng lí rượu trong tay hướng Hạ Dĩ Mặc: “Thư kí Hạ, cô thực sự nên kính trong Dịch tổng của các cô!”

Dịch Hướng Thư mỉm cười, chủ động đứng dậy nâng ly, “Để ngài chê cười rồi, nên là tôi kính Lí tổng mộy ly.”

Hạ Dĩ Mặc cúi xuống khóe miệng cong cong tràn đầy ý cười, lịch sự khách sáo, không tới đáy mắt: “Chúng tôi kính Lí tổng ngài một ly!”

Uống xong, cô rót đầy một ly kính người đàn ông bên cạnh: “Cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của Dịch tổng.”

Dịch Hướng Thư nhìn cô, không tỏ ra cái gì. Vốn muốn ngăn cô lại, nhưng cô một bộ dáng vẻ muốn mượn rượu giải sầu, liền để thuận theo ý cô.

Suy cho cùng uống chút rượu cũng không phải là chuyện gì xấu.

Rượu uống ba vòng, hai má trắng nõn của Hạ Dĩ Mặc lộ ra một mảng hồng phấn, còn uống đến giọng nghèn nghẹn.

Dịch Hướng Thư chỉ có thể cho người thay bằng rượu vang trắng có nồng độ thấp hơn, khi cô uống, anh rảnh rỗi còn giúp rót rượu. cho dù say không phải còn có anh ở đây sao.

Bản thân anh ngược lại không uống, tính đoán đợi chút nữa anh còn phải đưa người trở về an toàn.

Trong lòng còn thầm cảm khái: “Vốn còn muốn cùng cô ăn một bừa cơm thật tốt, cuối cùng sao lại trở thành anh đưa cô đi uống rượu?

Hạ Dĩ Mặc uống rất nhiều rượu, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, chỉ là hai má có hơi ửng hồng, còn lại không có dáng vẻ gì là say rượu.

Tửu lượng này lại làm thay đổi nhận thức của anh đối với thư kí nhỏ.



Một hồi cơm no rượu say, Dịch Hướng Thư chuẩn bị đứng lên tiễn nhóm người Lí tổng, thấy cô day day thái dương, giữ lại không cho cô động, để cô ngồi đợi anh.

Nhưng một lát, Dịch Hướng Thư trở về ghế nhìn thấy Hạ Dị Mặc đã sớm nằm bò trên bàn cơm nghỉ ngơi.

Anh đi tới vỗ nhẹ lên vai cô, “Chúng ta trở về thôi.”

Hạ Dĩ Mặc quay đầu sang một bên, để lộ ra nửa gương mặt, ung dung nhìn anh, đông một chút cũng không muốn động.

Đôi mắt ờ sương nhìn anh chốc lát, vốn dĩ đang cau mày cũng từ từ dãn ra. Khóe miệng đột nhiên tách ra một khe hở, môi hồng răng trắng vô cũng động lòng người.

Dịch Hướng Thư chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong trái tim “thình thịch” một tiếng, từa như không dám chắc chắn, đến gần để nhìn cô.

Vừa nãy nằm sấp không thoải mái, Hạ Dĩ Mặc đã tháo mắt kính ra. Bây giờ lại đối mặt chớp đôi mắt to, hàng mi rung rinh.

Dịch Hướng Thư không nhịn được đưa tay nắn nắn đôi má hồng của cô, mềm mại giống như khối đậu phụ.

Cảm xúc chân thật khiến anh phải tự mình thừa nhận đây chính là Hạ Dị Mặc. hơn nữa đầu ngón tay anh òn có chút nóng, sợ là cô thực sự đã uống say rồi.

Nếu không ở đâu sẽ để lộ dáng mềm mại đáng yêu này đối với anh, còn khiến trái tim anh mềm đi một cách khó hiểu.

Hạ Dĩ Mặc chạm lên cánh tay lớn của anh trêu trọc, dường như mới nghĩ tới câu trả trả lời cho câu hỏi vừa nãy của anh: “Đều là đàn ông xấu, sẽ không cùng anh về nhà.”

“Được được.” Dịch Hướng Thư mỉm cười nắm lấy tay cô đỡ cô đứng lên, có chút cưng chiều vuốt ve giữa lông mày: “Là tôi theo em về nhà.”

Thấy cô đứng dậy được anh mới buông lỏng tay ra, Hạ Dĩ Mặc lòng bàn chân giống như bước lên bông, mềm yếu không được, lung lay tiến về phía trước.

Dịch Hướng Thư cõng cô trên lưng, cầm lấy mắt kính bảo bối của cô còn có túi sách, không ngờ một cơ thể mềm mại “bịch bịch” đυ.ng vào.

“Đau quá…”

Dịch Hướng Thư quay người nhìn cô, thuận tiện ôm cô lắc lư thân thể, “Chỗ nào đau?”

“Mũi đau.” Hạ Dĩ Mặc do đau mà mày càng cau chặt, vô cùng tủi thân dụi cái mũi nhỏ, “Đều tại anh như thế nào lại cứng như vậy?”

“Đúng đúng, là tôi sai.” Dịch Hướng Thư lấy tay, nhạ nhàng thay cô nắn nắn chiếc mũi thanh tú đỏ bừng.

Thế nên hai tay cô đều rảnh rỗi, thuận thế nhào vào trong ngực cứng rắn cường tráng của anh, thêm một bước chứng minh lời cô vừa nói: “Thực sự rất cứng…”

Bị tay nhỏ mềm mại không xương của cô xoa nắn bụng dưới, Dịch Hướng Thư vội vàng bắt lấy bàn tay nhỏ đang quấy phá của cô, còn dụi xuống nữa thì không xong rồi?!

“Anh nắm tôi làm gì?” Hai tay mất đi tự do, cô lại bắt đầu bất mãn lẩm bẩm.

Dịch Hướng Thư nhẫn nhịn, nhướn mày một cái, lưu manh đe dọa: “Nếu em lại nhào, chỗ đó cứng rồi, đợi về nhà tôi làm sao xử em.”

Hạ Dĩ Mặc uống say dường như nghe hiểu lời của anh, nhanh trí bị anh nửa ôm nửa bế kéo ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi cửa cô lại bắt đầu không ngoan, tay phải tìm hướng háng anh, “Anh nói chỗ nào cứng…Có phải là chỗ này cứng không?”

Dương vậy mềm rũ xuống rất nhanh đã ở trên tay cô cứng lại, biến lớn, chống thành một bọc trên mặt quần âu, kích thước kinh người.

Tại sao anh vừa rồi anh còn kinh ngạc trước tửu lượng tốt của cô, người phụ nữ này rõ ràng đã say đến không ra dạng gì!