Chương 34: Nam nữ hoan ái

Trước mắt cô là một màn sương trắng, cô lẻ loi một mình, đã đi rất lâu, nhưng khắp nơi đều là khoảng không bao la.

Cô tìm tòi bốn phía, gào thét khản cả giọng, nhưng đều không có cái gì.

Chỉ có tiếng vọng của chính mình, lơ lửng, cô độc và phiêu lãng.

Cô phát hiện ra mình lại một lần nữa bị mắc kẹt trong một nhà tù vô tận.

Thể lực đang không ngừng tiêu hao, cô ôm lấy bản thân mình, ngồi xuống. Không biết qua bao lâu, một thanh âm khàn khàn truyền đến bên tai cô.

“Dĩ Mặc, Dĩ Mặc...”

Giọng nói mạnh mẽ, bá đạo, mang theo sự cố chấp rót vào tai cô, tiếng sau lớn hơn tiếng trước. Đôi bàn tay vốn đã lạnh giá của cô bỗng nhiên được một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy.

Hạ Dĩ Mặc tỉnh lại.

Cô còn chưa kịp phản ứng, thì người đàn ông bên cạnh đã kéo cô vào l*иg ngực ấm áp của mình, tấm lưng ướŧ áŧ được anh nhẹ nhàng vỗ về.

“Em gặp ác mộng sao?” Anh dán lên tai cô, gác cằm lên vai cô, ngậm lấy vành tai lạnh lẽo của cô: “Không sao.”

Hơi thở của anh mát lạnh và dễ chịu, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh truyền đến, lan ra khắp toàn thân cô.

Trái tim hỗn loạn của cô nhờ có anh mà bình tĩnh trở lại.

Cô nói: “Em không sao.”

Hạ Dĩ Mặc được anh ôm một lúc lâu, cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của người đàn ông. Xương sống và thắt lưng cô đau nhức, hai chân bủn rủn, nhất là phần thân dưới vẫn còn lưu lại cảm giác khi bị thứ to lớn cứng rắn của anh đâm vào.

Trong đầu cô lóe lên mấy chữ "Say rượu mất lý trí”, những ký ức hỗn độn dần hiện về, đêm qua cô vậy mà lại...

Những hình ảnh đứt quãng, hợp lại thành một đoạn nhỏ.

Cô thăng trầm trong biển du͙© vọиɠ, bị người đàn ông lần lượt đưa lêи đỉиɦ kɧoáı ©ảʍ, muốn dừng lại nhưng không thể dừng lại.

Dường như sau đó, người đàn ông đã ôm cô lúc đó đã mệt đến mức ngất đi vào phòng tắm tắm rửa.

Chẳng trách bây giờ trên người cô ngoài mồ hôi vì vừa rồi mơ thấy ác mộng thì không hề cảm thấy có chút khó chịu nhớp nháp nào.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là, cô lại có thể ngủ say trong vòng tay anh như vậy.

Nếu không phải vì cơn ác mộng kia, có phải là cô vẫn có thể tiếp tục ngủ an ổn như vậy không?

Dựa dẫm dễ khiến người ta quyến luyến, nhưng càng nhiều hơn lại là tê liệt.

Cô sợ nếu hình thành thói quen xấu này thì sau này sẽ khó bỏ.

"Tối qua... chúng ta lại làʍ t̠ìиɦ rồi?"

Hạ Dĩ Mặc khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh, chỉ là giọng vẫn còn hơi khàn. Nhưng Dịch Hướng Thư lại có thể nghe ra được sự thờ ơ và cố tình xa cách của cô.

Tỉnh rượu là muốn vạch rõ giới hạn à?

Dịch Hướng Thư hừ nhẹ một tiếng, buông cô ra, cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, bấm hai ba lần rồi ném điện thoại di động đến trước mặt cô.

Hạ Dĩ Mặc còn chưa nhìn thì đã nghe được từ bên trong truyền ra tiếng phụ nữ rêи ɾỉ, âm thanh này...

Sao lại cảm thấy hơi quen?

Cô cầm điện thoại, bắt đầu nhìn màn hình video. Ánh sáng trong video hơi tối, nhưng có thể nhìn rõ ràng một người phụ nữ mặc đồ công sở, quần áo chật vật đang quỳ trên chiếc giường lớn.

Cúc áo sơ mi bị cởi ra, một bàn tay đang nhào nặn bầu ngực căng tròn.

Váy đen bị kéo lên đến tận đùi, một bàn tay khác đang xâm nhập vào trong hạ thể của người phụ nữ, phát ra những tiếng nước “òm ọp” rõ ràng.

Tuy rằng không lộ mặt, nhưng cô có thể nghe được rõ ràng giọng nói mềm mại ngọt ngào của mình: “Nơi này...” Cô chỉ vào đầṳ ѵú cương cứng, “Cả tiểu huyệt cũng ngứa lắm! Anh mau sờ nó...”

Sau đó, điện thoại di động bị đặt lên hộc tủ, hình ảnh đứt đoạn, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, cùng với những tiếng “bạch bạch” mập mờ quấn quanh...

Dịch Hướng Thư lên tiếng: “Tối hôm qua, em là người đã quấn lấy tôi, cầu xin tôi làʍ t̠ìиɦ với em.”

“Hả? Xin lỗi.” Hạ Dĩ Mặc đè lên huyệt thái dương đang giật thình thịch của mình: “Chúng ta đều là người trưởng thành, làʍ t̠ìиɦ cũng là chuyện rất bình thường.”

Nói xong, cô hờ hững ném di động lại: “Xóa đi. Còn nữa, tối hôm qua anh có bắn vào trong không?”

Dịch Hướng Thư quay lại video làm bằng chứng chính là sợ lúc tỉnh dậy cô sẽ trở mặt không nhận.

Ngay khi Hạ Dĩ Mặc chính thức gia nhập công ty thì Dịch Hướng Thư đã nhận ra cô rồi.

Ngay cả khi cô được chuyển đến làm thư ký bên cạnh anh, hoảng cách dường như đã gần hơn, rồi hai người còn có cả quan hệ xá© ŧᏂịŧ thân mật.

Nhưng người phụ nữ này luôn khiến anh không sao nhìn thấu. Ở trước mặt anh, cô luôn chứa đầy bí mật.

Điều này khiến anh ảo não vô cùng, nhưng cũng không đành lòng buông tay.

Dịch Hướng Thư lúc đầu cũng không có ý định giữ lại video, nghe cô nói vậy thì cũng xóa đi, nghiến răng trả lời: “Tôi đã thực hiện các biện pháp an toàn. Chúng ta đều là người trưởng thành, không đến mức xảy ra án mạng."

“Thư ký Hạ cũng biết tửu lượng của mình thế nào rồi đấy, từ lần sau nếu như còn dám uống nhiều như vậy trước mặt người đàn ông khác...” Lần sau tôi sẽ thực sự khiến cho em không xuống giường nổi.

Nửa câu sau còn chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh lùng của cô cắt ngang: “Em còn nhớ rất rõ, tối qua là anh bảo em tham gia tiệc rượu với anh. Đi dự tiệc thì uống rượu xã giao chẳng phải là chuyện đương nhiên à?”

Dịch Hướng Thư lạnh lùng liếc cô một cái, thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, thế là chỉ đành phải nuốt mấy lời chưa nói hết xuống.

Chẳng phải vì anh có lòng tốt, thấy cô tăng ca mấy ngày, cơm cũng không chịu ăn tử tế, ai không biết còn tưởng anh ngược đãi cấp dưới à?

Bữa tiệc hải sản ở khách sạn Lương Duyệt đã được lên kế hoạch từ hai tháng trước rồi, nhưng mãi vẫn chưa ăn. Tất nhiên, đó là do mấy hôm trước anh ngồi trong văn phòng, nghe cô nói chuyện phiếm với Mục Miên, nói là mình thích ăn hải sản.

Còn nữa, nếu như không nói đi xã giao thì cô có chịu ra ngoài đi ăn với anh không? Chuyện cô uống rượu thì chẳng phải vì anh nhìn tâm trạng cô không tốt, muốn uống rượu nên anh mới dung túng cho cô một lần à?

Anh đường đường là Dịch Hướng Thư, còn phải cần một người phụ nữ uống rượu đỡ cho mình sao?

Dịch Hướng Thư liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã chín giờ sáng rồi. Hôm nay là cuối tuần không cần phải đi làm, anh cũng không cần gấp gáp.

Anh hỏi: “Em có muốn ăn chút gì không? Tôi đi mua.”

“Anh về đi, em muốn một mình ở đây nghỉ ngơi một chút.” Hạ Dĩ Mặc thuận thế trở mình, xoay lưng về phía anh.

Anh đúng lúc bỏ qua được đôi lông mày đang nhíu chặt của cô.

Nhưng người phía sau vẫn im lặng không có động tĩnh gì.

Hạ Dĩ Mặc nhịn không được thúc giục, giọng điệu cũng cố gắng bình tĩnh: “Sao thế? Anh còn muốn quản em nhiều như vậy cơ à? Chỉ là làʍ t̠ìиɦ thêm đêm nữa thôi mà, sao anh cứ phải như vậy...”

Dịch Hướng Thư sợ cô lại nói ra những lời khó nghe, hại mình hại người, anh chỉ nói: “Được rồi.”

Nếu như lúc cô tỉnh táo mà vẫn giữ anh ở lại thì đó mới thật sự là kỳ quái.

Cô vốn là người lúc nào cũng lạnh lùng, ương ngạnh và quật cường, cho dù có gặp phải chuyện gì cũng chẳng nóng lên được.

Dịch Hướng Thư không nói câu nào, thay quần áo rồi rời đi. Lúc đi còn không quên đóng cửa “Rầm” một tiếng.

Hạ Dĩ Mặc căn bản không có thời gian để quan tâm đến việc anh tức giận như thế nào. Ngay khi nghe thấy tiếng đóng cửa, âm thanh đau đớn từ đôi môi trắng bệch của cô tràn ra ngoài. Cô dùng sức ôm chặt lấy phần bụng đau nhức.

Dạ dày cô rất nóng, cảm giác nôn nao như lang như hổ nhào lên.

Nỗi đau khiến cô không thể nào chạy trốn được, đầu óc chỉ còn lại sự khó chịu.

Tửu lượng của cô cũng coi như không tệ, nhưng khi uống nhiều quá thì trên mặt cũng chẳng có phản ứng gì, người khác cũng không biết được thực ra cô đã say đến mức chẳng còn ý thức.

Tối hôm qua là vì có Dịch Hướng Thư ở bên cạnh nên cô mới dám uống như thế.

Nhưng làm sao mà cô biết được khi bản thân mình say rượu lại không biết xấu hổ mà quấn lấy người khác đòi hoan ái như vậy?