Chương 53: Giúp anh đi tiểu

*ấn theo dõi truyện để tụi mình ra chương nhanh hơn nha!



Dịch Hướng Thư dùng một tay ôm cô gái nhỏ bị hôn đến ngất ngây lên trên giường bệnh.

Hạ Dĩ Mặc tựa vào trong l*иg ngực anh, khẽ nhếch miệng để thở dốc.

Người đàn ông có tâm trạng thoải mái vẫn còn đắm chìm trong dư vị tinh tế, vừa rồi là lần đầu tiên cô chủ động hôn môi anh.

Dịch Hướng Thư ôm lấy cô trong l*иg ngực, anh thưởng thức bàn tay nhỏ của cô từng chút một, tay phải còn giúp cô xoa cổ tay bị đỏ.

"Lúc nãy em ghen à?"

Thế nên mới vội vàng chạy đến bệnh, điều này có phải đang chứng minh cô cũng quan tâm anh có đúng không.

"Không phải, em chỉ cảm thấy không được thoải mái mà thôi." Hạ Dĩ Mặc rũ mắt xuống, đi xuống cảm xúc đang cuồng cuộn trong lòng: "Chúng ta đã thống nhất với nhau, nếu sau này anh không muốn ở bên nhau nữa thì cứ nói cho em biết, không cần phải miễn cưỡng..."

"Không bao giờ có chuyện đó." Em đối xử với tôi như vậy là đã rất tốt rồi.

Khi nói chuyện, Dịch Hướng Thư nâng mặt cô lên, ngậm lấy đôi môi của cô, đầu lưỡi liếʍ từ khóe môi lên trên, ngậm lấy củ môi no đủ bắt đầu liếʍ láp.

Ánh mắt chan chứa, nhìn chằm chằm vào cô, không muốn bỏ lỡ bất cứ ánh mắt nào của cô.

Hạ Dĩ Mặc vẫn chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói "Không bao giờ có chuyện đó" là gì thì cánh đã bị bịt kín không còn kẽ hở, lời nói cũng bị nụ hôn cắt ngang.

Ánh mắt của người đàn ông quá nóng bỏng, anh nheo mắt lại, lóe lên tia nguy hiểm và xảo trá, cánh môi mềm mại truyền đến cảm giác đau đớn.

Dịch Hướng Thư bỗng cắn cô.

Anh liếʍ sạch sẽ một tô máu: "Em không được nói lại những lời này, nếu không thì tôi sẽ không chỉ phạt em như vậy."

Anh sẽ trói cô vào giường trừng phạt đủ kiểu.

"Còn một điều, tôi không có người phụ nữ khác, chỉ có một mình em, ngay cả khi xã giao cũng chỉ có một mình." Không ai cản anh uống rượu nên cũng uống nhiều một chút.

Bàn tay nhỏ bị ăn đè lên trên ngực trái nóng bỏng, tiếng tìm "Thình thịch " đập mãnh liệt.

Hạ Dĩ Mặc ngẩn ngơ, hầu kết khô khốc, năm ngón tay đặt trên ngực anh run nhẹ lên.

Lần đầu tiên có người thẳng thắn thổ lộ tình cảm thật lòng trước mặt cô, nói với cô rằng "Chỉ có một mình em."

"Còn nữa, đào của hộ sĩ vừa rồi không to bằng em, mông cũng không vểnh bằng em, không cần vì loại người này mà..."

Bỗng nhiên nhớ đến áo trên căng chặt và váy ngắn đến bẹn đùi của hộ sĩ vừa rồi, Hạ Dĩ Mặc không tỏ ý kiến, cô chỉ dùm đôi mắt liếc nhìn anh lạnh lùng.

Ngực anh bị đánh một cái mạnh, Dịch Hướng Thư vội vàng giải thích: "Cho dù đào của cô ta to hơn em, mông cũng vểnh hơn em, nhưng cô ta không phải em."

Hạ Dĩ Mặc vừa nãy còn nhăn mày, lập tức khôi phục sự lạnh nhạt như thường ngày, giọng nói cô mang theo sự quyến rũ: "Vậy tại sao lại là em?"

"Hôn tôi một cái thì tôi sẽ nói cho em nghe."

Hạ Dĩ Mặc cân nhắc một chút, sau đó hôn lên môi anh một cái như chuồn chuồn lướt qua.

Dịch Hướng Thư không thỏa mãn nên phong bế môi của cô, cướp đoạt trong miệng cô một lúc lâu sau rồi anh mới nói: "Bởi vì em là chính em."

Thật ra là từ đâu mà xuất hiện nhiều câu hỏi tại sao như vậy?

"Hừ... Thật ra vừa rồi tôi rất sợ em sẽ lạnh lùng nói với tôi rằng tôi và em không có khả năng ở bên nhau."

Hạ Dĩ Mặc: "Vậy nếu em không đến ——"

"Khi em cúp điện thoại thì tôi đã biết em đã hiểu lầm, nếu không sẽ không nghe máy của tôi. Tôi không chịu được việc em đến bệnh viện một mình vào buổi tối, cho dù sáng mai khi em bước khỏi giường nhìn thấy bài viết tôi cố ý đăng trên vòng bạn bè, em sẽ biết ngay là tôi đang ở bệnh viện, khi đó hiểu nhầm sẽ được giải quyết."

"Vậy... Khi họp thường niên kết thúc là anh đã chịu không nổi rồi có đúng không?" Nghĩ đến bộ dạng này của anh, trong lòng Hạ Dĩ Mặc chua xót, cô thiếu sự quan tâm đối với người đàn ông này.

Khi đó, cô nhìn thấy sắc mặt anh không được tốt thì nên ở lại chờ anh cùng về nhà. Cho dù bị đồng nghiệp hiểu lầm, cô có thể nói là đưa cấp trên uống say về nhà.

Bởi vì sự rụt rè không rõ này, có khi thật sự giữa người và người sẽ bỏ lỡ điều gì đó mà không biết.

Dịch Hướng Thư không trả lời, anh chỉ than thở một tiếng: "Tôi hối hận rồi."

Hạ Dĩ Mặc nghi ngờ: "Hả?" Hối hận về điều gì?

Dịch Hướng Thư nhéo cái mũi ửng đỏ của cô, khoé miệng công lên nụ cười xấu xa bỉ ổi: "Không vào nhập viện sớm một chút, với bộ dạng này chúng ta có thể ở bên nhau từ lâu rồi. Chúng ta có được xem là đồng bệnh tương liên không."

Chuyện anh nói chính là chuyện cô nhập viện do xuất huyết dạ dày.

Hạ Dĩ Mặc không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện không có sức khỏe này, cô nghiêm túc nói: "Không cho phép anh pha trò nữa. Còn nữa... Sau này anh xã giao ít một chút ít thôi. Không được phớt lờ em, em đang nói chuyện nghiêm túc."

"Ừ, nhìn là biết em đang rất nghiêm túc."

"Chẳng qua là em nghĩ tổng giám đốc Dư có các em có thể xã giao với khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ đó không? Đàm phán cũng được nhưng để anh ta xã giao chỉ có nước doạ khách hàng chạy mất."

"Dịch Hướng Thư!"

"Mặc Mặc, tôi muốn đi WC."

...

Ngay cả chuyện đi MC cũng phải lo.

Trong toilet phòng bếp, Hạ Dĩ Mặc cởi thắt lưng của anh ra, cầm dươиɠ ѵậŧ mềm mại chĩa vào bồn cầu, thật là mất mặt, không ngờ còn phải xem hình ảnh xấu hổ vô cùng này.

Rõ ràng là anh chỉ truyền dịch ở tay trái, tay phải không bị truyền dịch nhưng cố ý muốn cô giúp đỡ anh...

Dù sao chuyện thân mật ngại ngùng điều đã làm qua, cô cũng không thể nào chịu được việc anh năn nỉ ỉ ôi.

Dịch Hướng Thư vừa nói bàn tay phải mềm nhũn không còn sức lực, giờ phút này lại nhé vành tai tinh xảo, phần tay còn có màu hồng phấn ngại ngùng.

"Mặc Mặc, em không chịu nhìn, nướ© ŧıểυ sắp bị em làm bắn ra ngoài."

Trong không gian trật trội, tiếng nướ© ŧıểυ to lớn rõ ràng.

Hạ Dĩ Mặc chầm chậm dời tầm mắt trở về, thái độ đoan chính, cô cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh: "Anh tè nhanh lên có được không? Đi WC thôi mà lâu như thế à?"

Dịch Hướng Thư nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô nói: "Em có muốn nhìn bộ dạng của nó không, nếu không thì... Em sờ nó thử xem?"

Câu nói này làm suy nghĩ của Hạ Dĩ Mặc trở nên ngây ngốc: "Thật ư?"

Không cần nghĩ ngợi, bàn tay sờ không nặng không nhẹ, dươиɠ ѵậŧ vừa là vẫn còn bị phỏng cương cứng trong chớp mắt!

Động tác của Hạ Dĩ Mặc dừng lại, cô mở to đôi mắt nhìn phía dưới của anh.

Dịch Hướng Thư mỉm cười ngậm lấy lỗ tai nhỏ đã đỏ bừng hoàn toàn, đầu lỗ liếʍ nhẹ vành tai, dịu dàng đâm chọt vào trong lỗ tai.

"Tôi đã tè xong rồi nhưng lại bị em làm cho cương cứng, em có muốn lo không?"