Chương 55: Còn chẳng bằng ngủ với tôi

*ấn theo dõi truyện để tụi mình ra chương nhanh hơn nha!

Ở Phong Giang Bạn, phòng A2201.

Tiếng chuông điện thoại phiền phức vang lên liên tục ——

Hạ Dĩ Mặc không muốn mở mắt ra, cô duỗi tay sờ tủ đầu giường, sau khi tùn được điện thoại thì ném cho người đàn ông ở bên cạnh.

Giọng nói chưa tỉnh ngủ bên có chút khàn khàn: "Dịch Hướng Thư, anh mau nghe điện thoại."

Dịch Hướng Thư đã tỉnh từ lâu rồi, một tay chống đầu nhìn chằm chằm bạn gái nhỏ ngủ say như chết trong lòng ngực.

Người điện là Dư Sênh, thúc giục anh đến công ty tăng ca vào cuối tuần. Bỗng nhớ đến người họ Dư cô đơn kia, anh lắc nhẹ người cô, tính kéo bạn gái nhỏ ra ngoài cùng mình.

"Mặc Mặc thức dậy, cùng tôi lên công ty tăng ca."

Hạ Dĩ Mặc ư một tiếng, lầm bầm lầu bầu đầy khó chịu: "Giám đốc Dư gọi anh tăng ca, có bảo em đi cùng đâu, buồn ngủ quá."

Dịch Hướng Thư giả vờ ho khan: "Khụ, khụ! Tôi vừa khỏi bệnh không lâu, tại sao em không chăm sóc tôi nhiều hơn?"

"Vậy tại sao anh không nghĩ lại chuyện tối qua!"

Đồ xấu xa!

Sau khi danh chính ngôn thuận xác nhận quan hệ, Dịch Hướng Thư trở nên dính người vô cùng, mỗi đêm đều đè lên cơ thể xinh đẹp mềm mại của bạn gái nhỏ, một khi đã làm thì sẽ mất mấy tiếng đồng hồ.

Thật sự là không biết tiết chế mà, không sợ làm nhiều quá dẫn tới chết ư.

Hôm qua sau khi cô bị người đàn ông khoẻ như vâm này chơi suốt một đêm, Hạ Dĩ Mặc có chút tức giận, thêm việc khó chịu khi thức dậy, cô định dùng sức đạp vào cẳng chân của anh.

Dịch Hướng Thư phản ứng rất nhanh làm cô đạp hụt.

Mặc Mặc của anh chỗ nào cũng tốt nhưng chỉ có việc ngủ nướng vào cuối tuần là không tốt thôi.

Ngày làm việc chỉ đồng hồ báo thức vang lên, lập tức Hạ Dĩ Mặc sẽ xuống giường để rửa mặt, chuẩn bị đi làm trước tiên. Cuối tuần là ngày ngủ nướng cố định của cô, làm thế nào cũng không muốn rời giường. Cho dù đêm trước anh đã kiềm chế một chút nhưng cô vẫn thích ngủ nướng.

Dịch Hướng Thư cong khoé môi, anh cầm một sợi tóc dài gãy ngứa trên cổ của cô.

"Ngủ thì có gì vui chứ? Còn không bằng việc em ngủ với tôi."

Tronh lòng Hạ Dĩ Mặc khó chịu, môi anh đào đóng mở, cô muốn phản bác lại vài câu.

Cánh môi hồng nhuận đã bị người đàn ông lấp kín, cái mũi nhỏ cũng bị bóp chặt.

Hạ Dĩ Mặc bị hôn tới mức hít thở không thông, mềm như bông ngã gục vào ngực anh.

"Ư ư ~~~"

Chờ tới khi Dịch Hướng Thư buông ta, cô cũng tỉnh hoàn toàn, mồm to không ngừng hít lấy không khí nhưng bộ dạng vẫn không nhúc nhích như cũ.

Nhìn khuôn mặt đỏ chứa sự tức giận, đầu ngón tay ấm áp của Dịch Hướng Thư sờ má cô an ủi, giọng nói khàn khàn, bắt đầu dụ dỗ: "Tăng ca cùng tôi, tôi cho em thêm tiền lương được không?"

Hạ Dĩ Mặc liếc mắt lạnh lùng nhìn anh, đánh bay cái tay to làm cô ngứa ngáy.

"Không được."

Dụ dỗ thất bại, Dịch Hướng Thư bắt đầu cưỡng ép, dươиɠ ѵậŧ phình lên phía dưới đâm mạnh vào cặp đùi trắng như tuyết của cô, anh nhìn cô rồi lạnh giọng nói: "Nếu không thức dậy nổi, vậy thì chúng ta làm thêm hai lần nữa."

Mặc Mặc thử tính một chút, một buổi sáng đủ để giải quyết hai lần, tăng ca còn phải hy sinh cả buổi chiều.

Kết quả là cô gái nhỏ lại làm trái kịch bản, cô ngoan ngoãn banh chân về phía anh làm lộ lỗ nhỏ đã ngậm dươиɠ ѵậŧ thô to cả đêm. Miệng lỗ da^ʍ đỏ tươi, vẫn chưa khép lại, dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ dính nhớp đã được lấy ra ngoài.

"Vậy anh làm nhanh lên, làm xong em còn phải ngủ tiếp nữa."

Vừa đe doạ vừa dụ dỗ đều thất bại.

Nhát mắt giọng điệu của Dịch tinh thần phân liệt nào đó trở dịu dàng, giọng nói dính người: "Cả ngày hôm nay tôi sẽ không được nhìn thấy em, tôi sẽ rất nhớ Mặc Mặc. Chẳng lẽ là em cũng không nhớ tôi?"

Động tác trêu chọc không ngừng nghỉ, ngón tay dài dịu dàng xoa nắn viên ngọc trai, để cô sung sướиɠ bắn ra một lần trên tay anh, sau khi nói chuyện xong thì anh ôm cô đi rửa mặt, giúp cô thay một bộ đồ mới.

Hạ Dĩ Mặc khó chịu lên công ty tăng ca với anh.

*

Tầng ba mươi hai của tập đoàn Dư thị, trong văn phòng tổng giám đốc.

Dịch Hướng Thư định tìm Dư Sênh, nào ngờ có điện thoại đến nên chỉ có thể để Hạ Dĩ Mặc mang văn kiện lên.

Trên tầng văn phòng tổng giám đốc, Hạ Dĩ Mặc đi trên hành lang, bên cạnh tổng giám đốc Dư không có trợ lý Phùng nên cô trực tiếp gõ cửa bước vào văn phòng.

Văn màu màu lạnh, cứ có cảm giác áp lực. Người đàn ông đứng đầu công ty, khí chất lạnh lùng khϊếp người này không toát ra từ bên trong xương cốt.

Cô nghe Hướng Thư nói, gần đây tâm trạng tổng giám đốc Dư không được tốt, bởi vì chuyện ly dị.

Dư Sênh không thèm ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Đặt tài liệu xuống."

Bụng nhỏ có chút nhói đau, trào ra cổ chất lỏng dính nhớp nên động tác của Hạ Dĩ Mặc chậm vài giây.

Dư Sênh không có kiên nhẫn mà thúc giục một câu: "Đặt tài liệu ở đây rồi bước ra ngoài!"

Hạ Dĩ Mặc vội vàng đặt tài liệu lên trên bàn làm việc của anh ta, khi xoay người bước ra ngoài thì thấy Dịch Hướng Thư bước đến.

Dịch Hướng Thư cong khoé môi, kéo Hạ Dĩ Mặc đến bên cạnh để che chở: "Cho dù cậu có tức giận thì cũng không thể trút lên đầu thư ký nhỏ của tôi được."

Ôm ấp trắng trợn trong văn phòng của người ta như thế, Hạ Dĩ Mặc có chút không quen, cô ngại ngùng đẩy anh ra.

Anh không buông, ngược lại còn ngang ngược ôm lấy eo cô.

Ngón tay của anh xoa bóp lòng bàn tay mềm mại của cô, sau đó nắm tay nhỏ vào trong bàn tay lớn, Dịch Hướng Thư nói mà không thèm để ý: "Chậc chậc! Cậu liều mạng dùng công việc để bản thân mệt mỏi làm chi. A Sênh à cậu nhớ nhung người ta lâu như vậy, khi cưới nhau rồi cũng không chịu nói rõ. Xứng đáng là cái nút hồ lô, trái tim chị dâu đóng băng nên mởi muốn ly hôn với cậu."

Rốt cuộc Dư Sênh cũng ngẩng đầu lên, xoay cổ, nheo đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo: "Cút."

Dịch Hướng Thư không thèm quan tâm đến người nào đó, cho tới khi đưa Hạ Dĩ Mặc ra khỏi văn phòng.

Vừa rồi khi sờ tay cô nhiệt độ rất thấp. Bây giờ giữa mày cô gái nhỏ còn nhíu đang nhíu chặt, như là nhẫn nhịn chuyện nào đó.

"Em thấy chỗ nào không khoẻ?"

Hạ Dĩ Mặc đếm ngày, ngập ngừng nói một câu: "Chỉ là... Kỳ kinh nguyệt tới mà thôi, không sao."

Phụ nữ nói "Không sao" thì "Có sao".

Dịch Hướng Thư thấy cô che bụng nhỏ, khuôn mặt tái nhợt chảy mồ hôi.

Bỗng nhiên ý thức được trước đây cô nhẫn nhịn biết bao nhiêu, anh cũng không biết khi cô tới kỳ kinh nguyệt lại đau đến như vậy.

Hạ Dĩ Mặc chống đỡ cơ thể, cầm băng vệ sinh trong túi bước vào nhà vệ sinh, khi bước ra còn uống một viên Ibuprofen.

Cô uống thuốc rồi nên không cần Dịch Hướng Thư ở bên cạnh, bản thân ôm túi chườm nóng, nằm ngủ một giấc trên chiếc giường ở phòng nghỉ của anh, khi thức dậy thì đã khoẻ rất nhiều.

Dịch Hướng Thư vẫn không yên tâm như cũ, tronh lòng nhớ thương cơ thể của cô.

Sau đó giúp cô đặt lịch hẹn trước với trung y lớn tuổi nổi tiếng ở thành phố G, không cho phép cô qua loa nhưng trước tiên anh phải tự giúp cô điều trị cơ thể.