Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hợp Đồng Yêu Đương

Chương 69: Hai cái miệng nhỏ đều bị chơi sưng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch Hướng Thư ngoan ngoãn thu dọn đống hỗn độn, về đến nhà, anh định vào phòng ngủ thì phát hiện cửa bị khóa trái!

Anh cười cười lắc đầu, đi vào phòng tắm của phòng ngủ dành cho khách để tắm, sau đó mới quay về phòng ngủ chính.

Hạ Dĩ Mặc ung dung tắm rửa, sấy khô tóc thật kĩ.

Khi đi ra ngoài, cô thấy người đàn ông đang thoải mái nằm úp sấp trên giường lớn đang nghịch điện thoại.

Cô không thèm nhìn anh một cái, bước đến bàn trang điểm, cầm lấy những chai lọ trên bàn và bắt đầu chăm sóc da.

Trong gương.

Đôi môi sưng lên vì nụ hôn dây dưa của người đàn ông, hai gò má vẫn còn ửng hồng, cần cổ trắng nõn mềm mại hằn lên vài vết dâu tây rõ ràng.

Cô nghĩ thầm, ngày mai cần lớp nền dày bao nhiêu mới có thể che được những vết này đây?

Chắc chắn là anh ấy cố ý!

Hạ Dĩ Mặc vẫn còn tức giận, thu dọn đồ đạc đi đến bên giường, phát hiện anh tắm xong nhưng không lau khô tóc.

Những giọt nước nhỏ giọt nhòe nhoẹt lên ga trải giường.

Hạ Dĩ Mặc ngồi trên eo anh, lạnh giọng lên án: “Anh làm ướt giường.”

Dịch Hướng Thư còn không nâng mắt lên, ngón tay thon dài lướt qua lướt lại trên màn hình điện thoại: “Bình thường ga giường bị ướt bởi miệng nhỏ phía dưới của em còn không ít sao.”

Sau đó đều là anh chịu mệt chịu nhọc dọn dẹp hết đó.

“Anh…” Hạ Dĩ Mặc không khỏi khó thở, há miệng nhỏ nhắn của mình cắn vào gáy anh, nơi có mạch máu màu xanh biếc như ẩn như hiện.

Ngọn lửa nhỏ trong lòng cô hóa thành một vết răng rõ ràng, xuyên qua mạch máu nhập vào bên trong người anh.

Dịch Hướng Thư vẫn nằm im, chịu đau để cô trút giận, mỉm cười chạm vào dấu răng hình chữ L kia, “chậc” một tiếng rồi thở dài: “Miệng trên với miệng dưới sao đều thích cắn tôi như vậy chứ.”

Tiếng cười khiến cả l*иg ngực anh run lên, cô gái nhỏ ngồi trên người anh đương nhiên không thể không biết.

Cô kéo một chiếc khăn trắng vào tay, đang định lau khô tóc cho anh lại nghe thấy mấy lời tục tĩu này, bèn giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, hất chiếc khăn mặt vào sau gáy anh.

Sau đó cô định xuống khỏi người anh, nhưng anh đã lưu loát lật người lại, giữ chặt eo cô ôm vào trong lòng.

Hai người đối mặt nhau, Dịch Hướng Thư nhìn cô chăm chú, đáy mắt đầy lưu luyến cưng chiều: “Được, được, ngày mai nếu có người hỏi, tôi sẽ không nói đây là thư ký Hạ cắn tôi.”

Hạ Dĩ Mặc liếc anh một cái: “Dịch Hướng Thư, anh đừng nhiều lời.”

Dịch Hướng Thư vô lại nói: “Vậy em nói chuyện giống tôi hơn đi.”

“Em đâu giống như anh…” nhiều lời như vậy.

Những lời còn lại đều bị anh chặn lại, đôi môi mỏng áp chặt vào cô, phủ lên hai cánh môi đỏ mọng ẩm ướt rồi mυ"ŧ lấy, hơi thở mát lạnh hòa quyện vào nhau.

Hạ Dĩ Mặc đẩy đẩy anh: “Đừng, đừng… Môi em đều bị anh làm sưng lên, đừng…”

Lúc này Dịch Hướng Thư mới buông cô ra, ngón tay cái thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại, son dưỡng môi mùi bạc hà dây lên môi anh.

Cái miệng nhỏ ở trên đều bị anh chơi đến sưng lên, thế thì cái ở dưới kia chẳng phải là…

Bàn tay to xuyên qua lớp váy ngủ, dọc theo đùi trong mềm mại, trực tiếp chạm vào lỗ nhỏ trần trụi trơn bóng.

Hạ Dĩ Mặc nhộn nhạo siết chặt bàn tay to của anh lại: “Thật sự không thể lăn lộn nữa đâu.”

Cô vừa mới tắm xong, qυầи ɭóŧ cọ xát vào hai cánh môi sưng đỏ kia khiến cô cảm thấy khó chịu nên quyết định không mặc.

Bàn tay kiểm tra của Dịch Hướng Thư dừng lại, “Tôi giúp em…”

“Em vừa thoa thuốc tiêu sưng rồi.” Hạ Dĩ Mặc ngáp một cái, lại cầm khăn lên giúp anh lau tóc.

Dịch Hướng Thư xoa xoa gáy cô, lấy khăn tắm trong tay lau mái tóc ướt sũng của anh.

Hạ Dĩ Mặc khẽ tựa đầu vào vai anh, nghe anh nghiêm túc nói: “Mấy hôm nữa là nghỉ Tết Nguyên Đán, em có muốn theo tôi về nhà không?”

Hạ Dĩ Mặc nghe ra ý tứ trong lời nói: “...Anh muốn về nhà?”

“Anh vừa trả lời liên hoàn tin nhắn của bà Trần. Bà hỏi anh Tết Âm về khi nào, bà ấy muốn gặp Mao Mao. Em không biết bà ấy nóng nảy cỡ nào đâu, hôm nay anh mãi chơi với em đến nỗi không để ý đến hơn mười tin nhắn của bà ấy.” Dịch Hướng Thư vừa nói vừa lắc đầu.

Bà Trần là mẹ của anh.

Hạ Dĩ Mặc hơi kéo dài khoảng cách của hai người ra, nói nhỏ: “Em…cũng muốn về nhà.”

“Không sao, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Dịch Hướng Thư lại lau tóc vài lần, ném khăn tắm lên tủ đầu giường, âu yếm ôm cô gái nhỏ nằm xuống: “Vậy anh lái xe đưa em về thành phố D.”

Bây giờ, bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái chính thức của nhau, có thể đưa nhau về nhà.

Thế nhưng, anh vẫn chưa nói với gia đình vì sợ nếu nói ra, bố mẹ sẽ ngay lập tức bắt anh đưa bạn gái về nhà ra mắt, hoặc háo hức chạy đến đón con dâu tương lai.

Anh hiểu tính tình của cô, sợ rằng quá đột ngột, dù sao bây giờ anh vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ của cô. Anh chỉ nghĩ có thể đợi đến một thời điểm thích hợp sau này, chờ cô tự nguyện theo anh về nhà.

Hạ Dĩ Mặc xua tay: “Không, không cần, em tự đi xe cũng rất tiện.”

Dịch Hướng Thư cũng rất buồn ngủ, không nghe được sự chột dạ khó thấy trong lời nói của cô.

Hạ Dĩ Mặc nằm cạnh anh, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn vào l*иg ngực người đàn ông, mí mắt uể oải rũ xuống, nhưng cô lại cực kì tỉnh táo, hết lần này đến lần khác đếm đi đếm lại nhịp tim trầm ổn nhẹ nhàng của người đàn ông.

« Chương TrướcChương Tiếp »