Chương 7

“Thϊếp nguyện cùng Điện hạ đồng sinh cộng tử.”

“Điện hạ nếu có chuyện ngoài ý muốn, thϊếp tuyệt không sống một mình.”

Có lẽ là biểu tình của ta quá trang trọng, hắn sửng sốt, khóe môi tươi cười chậm rãi thu hồi, nhìn chằm chằm ta nhìn thật lâu sau, đột nhiên một tay đem ta ôm tiến trong lòng ngực.

“Muốn chôn cùng ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, lo mà sống tốt đi.”

Trong điện không khí yên tĩnh ấm áp.

Phó Vân Thanh lao vào ngay lúc này.

Thân mặc hồng y, trong tay cầm một bảo kiếm nạm đá quý, hùng hổ xông tới.

Thị vệ canh cửa khuyên không được nàng, lại không dám động thủ với Thái tử phi, chỉ vâng vâng dạ dạ mà đi theo phía sau.

Nhìn tư thế của ta cùng Vũ Văn Dật, nàng nháy mắt tức giận đến đỏ mắt.

“ Tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung!”

Trường kiếm của nàng cách cổ ta chỉ một lóng tay..

Giây tiếp theo không chút do dự đã đâm tới, mắt thấy sắp cắt vỡ yết hầu của ta, Vũ Văn Dật nghiêng người một cái đem ta kéo đến phía sau bảo vệ, xoay người cả giận nói:

“Phó Vân Thanh, nàng muốn làm cái gì?”

“Buông kiếm!”

6.

Đây là lần đầu tiên ta thấy Vũ Văn Dật mất kiên nhẫn với nàng ta.

Phó Vân Thanh sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, tức giận càng tăng lên, ngược lại dùng kiếm chỉ hắn.

“Vũ Văn Dật! Chàng vì một con tiện tì mà hung dữ với ta?”

Nghe được nàng gọi thẳng tên húy của trữ quân, bọn thị vệ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, một đám hận không thể cúi đầu thấp hơn nữa.

Sắc mặt Vũ Văn Dật cũng trong nháy mắt trầm xuống.

Phó Vân Thanh vốn quen thói kiêu ngạo, chưa bao giờ để ý sắc mặt người khác, thấy tình hình như vậy không những không thu liễm, ngược lại dùng mũi kiếm chỉ vào ngực Vũ Văn Dật nói:

“Chàng vẫn muốn che chở cho ả ta đúng không?”

“Được, ta đây hôm nay nhất định phải gϊếŧ ả! Tránh ra cho ta!”

Vũ Văn Dật vẫn không né tránh, thần sắc âm trầm mà nhìn Phó Vân Thanh, từng câu từng chữ mà nói:

“Cô nói ngươi buông kiếm xuống!” (ảnh đổi xưng hô nha mọi người, vua ra lệnh cho thần)

Hai người im lặng giằng co, không ai nhường ai.

Bọn thị vệ và nha hoàn ai cũng không dám khuyên, tất cả đều quỳ ở trên mặt đất run bần bật.

Cả điện đều im lặng.

“Điện hạ, ngài tránh ra đi, thϊếp chết không đáng tiếc, chớ có vì thϊếp mà tổn thương Thái tử phi..”

Vũ Văn Dật siết chặt bàn tay ta, giấu vào trong lòng..

“Không cần sợ, việc này không liên quan đến nàng.”