Chương 12: Ngủ chung

Tống Ngọc Nhứ sửng sốt một chút: “… Đưa ra chợ đen hả?”

Ninh Chiêu “ừ” một tiếng: “Tôi đi thay quần áo đã, thay xong rồi đi. Cô cất chim trĩ với thỏ đi, mai làm mấy món đãi khách.”

“Được.” Tống Ngọc Nhứ vội vàng chạy lại, hỏi anh: “Anh có bị thương không? Có cần tôi đi cùng không?”

“Tôi không sao, toàn là máu của lợn rừng thôi. Khuya rồi cô không cần theo đâu, ngủ sớm một chút đi, ngày mai lại phải bận rộn.” Ninh Chiêu lắc đầu, nói xong anh vào phòng thay quần áo, hiển nhiên là không nghĩ tới chuyện dẫn cô đi cùng.

Rất nhanh anh đã thay một bộ đồ sạch sẽ, bước từ trong phòng ra, sau đó khiêng lợn rừng đi nhanh về phía chân núi.

Tống Ngọc Nhứ sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng lại.

Có lẽ anh không muốn để người khác phát hiện nên mới không đi đường thôn, nếu bị người xấu thích chọc gậy bánh xe phát hiện anh khiêng lợn rừng lên công xã sẽ báo lên trên là anh săn trộm.

Tống Ngọc Nhứ đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, cho tới khi không nhìn thấy bóng anh nữa mới nhặt hai con chim trĩ và con thỏ lên.

Cô cũng không nghỉ ngơi mà đi nấu nước trụng hai con chim và con thỏ. Rồi cô lại mua một bịch muối trong hệ thống Hốt hết đồ tốt ra, rải muối ướp thịt.

Tuy trời lạnh, nhưng nếu để lâu thịt vẫn sẽ hư, vẫn nên lấy ít muối ướp cho an toàn.

Mãi đến nửa đêm Ninh Chiêu mới về. Sau khi về, anh dùng nước nóng ngâm đồ, tắm xong lại giặt quần áo phơi khô, rồi mới do dự về phòng.

Lúc anh thay đồ, trong phòng chỉ có một mình. Bây giờ trong phòng lại có một người khác, lại còn là nữ, khiến người lăn lê bò lết chín năm trong tận thế - không bao giờ tìm phụ nữ phát tiết tinh lực mà trút sức lên đầu xác sống và thú biến dị như anh - không biết phải làm sao.

Anh đứng ngoài cửa làm đủ kiểu để xây dựng tinh thần, sau khi gõ cửa bước vào, anh thấy đôi mắt đẫm ánh trăng của Ninh Ngọc Nhứ.

Lúc này Ninh Ngọc Nhứ buồn ngủ muốn chết. Trước khi xuyên cô là một người “rất là bình thường”, hay ngủ sớm và không sống về đêm.

Vì sống cuộc đời dưỡng sinh như thế nên cô và mấy người bạn thích thức đêm không hợp nhau.

Cô khổ sở đứng lên mở cửa cho Ninh Chiêu, rồi lại mơ màng nằm xuống giường lò.

Ninh Chiêu: “….”

Cô gái này không phòng bị chút nào sao?

Nghĩ vậy, khóe miệng anh giật giật, không biết nên nói gì cho phải.

Rất nhanh anh đã vứt mấy suy nghĩ rùm beng này ra sau đầu, tìm áo khoác bông của nguyên chủ đắp lên người mình, nằm nép sát một bên giường, cách xa Tống Ngọc Nhứ.

**