Chương 1: Thời gian hỗn loạn: Lần thứ nhất xuyên qua

“Lật đến trang 12 của cuốn “Chế tạo thuốc trung cấp”. Thứ chúng ta đang nấu hôm nay là một loại thuốc hòa hoãn. Nó thường xuyên xuất hiện trong các kỳ thi OWL và được sử dụng để bình tĩnh, giảm bớt sự khó chịu hay lo lắng. Hãy chú ý đến lượng bột đá mặt trăng, nếu sử dụng quá nhiều, người sử dụng sẽ rơi vào trạng thái buồn ngủ, thậm chí rơi vào trạng thái hôn mê không thể cứu vãn. Chuẩn bị loại thuốc này rất khó khăn và tốn thời gian. Được rồi, các trò vẫn còn hơn một giờ để nấu nó.”

Giọng nói của giáo sư Slughorn từ xa truyền đến, Harry đột nhiên mở mắt ra, chỉ để tìm thấy một chiếc vạc bằng kim loại trước mặt. Sau khi thức khuya sửa luận văn của học sinh, vừa mới tỉnh dậy đầu óc cậu đã rất mơ hồ, Harry nhất thời không thể hiểu rõ tình huống trước mắt - không phải cậu nên ở trong văn phòng nghỉ ngơi sao?

Sự do dự của Harry dường như đã thu hút sự chú ý của giáo sư Slughorn, giáo sư nhìn về hướng này như muốn đi tới. Harry vội vàng cúi đầu xử lý tài liệu. Thuốc hòa hoãn là đề thi OWL của cậu năm đó. Dù cuối cùng chỉ đạt điểm E, nhưng sau khi học hết năm sáu với sự trợ giúp của quyển sách Hoàng tử Lai, độc dược đã trở thành một trong những môn học tốt nhất của Harry, chỉ đứng sau môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Khi Harry một bên thuần thục thêm các nguyên liệu vào, một bên tự hỏi về những gì đang diễn ra - có phải cậu ấy đã quay lại năm sáu không? Hay là… Giáo sư Slughorn quay sang góc nơi Harry đang đứng và nhìn vào chất lỏng trong vạc của Harry : “Vẫn xuất sắc như mọi khi, Severus. Năm điểm cho Slytherin!"

Tay Harry run lên, đem dung dịch Đế Căn thảo đang có đều đổ vào trong vạc.

Có gì đó không ổn.

Harry - giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đương nhiệm - đang ngồi trong lớp Độc dược, rõ ràng là một người nhanh nhẹn, và một câu Skurge đúng lúc đã cứu chiếc vạc khỏi nguy cơ phát nổ, mặc dù việc trừ điểm là không thể tránh khỏi.

Harry thở dài, cuốn sách độc dược trên tay trông quen quá. Lề mỗi trang chứa đầy những chú thích dày đặc và “Cuốn sách này thuộc quyền sở hữu của Hoàng tử Lai” được viết bằng nét chữ nhỏ, dày đặc ở cuối bìa sau.

Cố gắng phớt lờ ánh nhìn lo lắng từ cô bé Gryffindor tóc đỏ, Harry thở dài vì một điều dường như đã rõ ràng,cậu đã trở thành Severus Snape.

Cuối cùng cũng hoàn thành việc nấu thuốc hòa hoãn trước khi tan học, Harry cất sách vở và theo đám đông ra khỏi lớp. Harry nghĩ, Hogwarts của hai mươi năm trước trông không khác nhiều so với những gì cậu biết, và khi ngước lên, cậu nhìn thấy cha mình, Jame Potter.

Hắn trẻ hơn rất nhiều so với những gì mà anh nhớ, với đôi mắt nâu nhạt, mái tóc đen dính sau gáy giống Harry khuôn miệng giống nhau, đôi lông mày giống nhau, ngoài trừ vết sẹo trên trán, Harry nghĩ rằng anh đã nhìn thấy một chính mình khác.

Harry muốn bước tới nói điều gì đó với cha mình, nhưng chợt nhớ đến hoàn cảnh hiện tại của cậu. Lúc này, Jame chủ động đi về phía cậu, đương nhiên bên cạnh hắn còn có phiên bản trẻ tuổi của cha đỡ đầu đại cẩu, Lupin cùng Peter.

Harry hai mắt tỏa nhiệt, nhịn không được tiến về phía trước một bước, nhưng đột nhiên tầm mắt tối sầm. mũi đau nhức - cậu phát hiện mình đυ.ng vào giá sách trong văn phòng.